Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1313:

“Mấy năm nay Tiểu Thiết Đản ăn với em, ở chỗ em, anh cũng biết hai trăm đồng này còn lâu mới đủ, nhưng mà...” Anh ta chuyển lời: “Chỉ cần anh còn sống một ngày, anh vẫn sẽ tiếp tục làm việc, chậm rãi trả lại.”
Tiểu Thiết Đản năm nay mười tuổi, dù tính đến khi cậu nhóc hai mươi tuổi, còn cần em gái trợ giúp thêm mười năm nữa.
Vậy anh ta liền tranh thủ sống lâu mấy năm, sống thêm hai ba mươi năm.
Anh ta dùng nửa đời còn lại để đền bù trả lại toàn bộ ân tình của em gái.
Khương Thư Lan còn có muốn nói thêm gì, nhưng mà lại bị Chu Trung Phong kéo cánh tay, trong nháy mắt Khương Thư Lan hiểu được ý tứ của anh.
Cô thay đổi chủ ý, nhận lấy tiền: “Em hiểu mà.”
“Anh tư, anh cũng đừng vất vả quá.”
Thấy Khương Thư Lan nhận lấy tiền, anh tư Khương như trút được gánh nặng, làm cho khuôn mặt tươi cười cũng thoải mái hơn vài phần: “Anh biết, chính là vì Tiểu Thiết Đản, anh cũng muốn sống lâu thêm mấy năm.”
Đứa trẻ không có mẹ, cũng không thể để cậu nhóc không có cha.
Chờ thời điểm đoàn người từ trong phòng đi ra.
Anh tư Khương ngồi ở trên xe lăn, trên mặt mang theo tươi cười nhẹ nhàng từ trước đến nay chưa từng có.
Mà Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đi ra theo phía sau.
Thấy cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt người nhà họ Khương ở nhà chính đều cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá đè nặng trong lòng, cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh tư Khương dường như biết tất cả mọi người đang nghĩ cái gì, bản thân anh ta tự điều khiển xe lăn đi đến chỗ mọi người: “Mọi người nhìn xem, đây là xe lăn Thư Lan với Chu Trung Phong mang về cho em.”
Người bên cạnh đều sửng sốt.
Vẫn là Tưởng Tú Trân phản ứng lại trước tiên: “Thật tốt.” Liền khen ngợi một câu.
Những người còn lại cũng đều khen ngợi.
Trận khói súng vô hình này cứ như vậy mà tiêu tán.
*
Bên ngoài, Tiểu Thiết Đản dẫn Nháo Nháo cùng An An ở ngoài sân đắp người tuyết.
Nháo Nháo và An An hai tên nhóc nơi nào đã gặp được tuyết chứ, hận không thể chôn cả người vùi vào trong tuyết mới tốt.
An An còn biết rụt rè, tay nhỏ cầm lấy tuyết trắng tinh, nhưng lại luyến tiếc không muốn ném.
Nháo Nháo thì trực tiếp hơn, nhanh nhảu há miệng, bổ nhào vào trong nền tuyết, há miệng thật to cắn một mồm tuyết.
Không có mùi vị, còn lạnh cứng miệng.
Nháo Nháo nhanh chóng phì phì mấy cái.
Khương Đại Sơn bên cạnh nhìn thấy như vậy, không kìm được bật cười, từ dưới mái hiên bẻ ra một cây băng trong suốt, chỉ lấy chỗ đoạn cuối. Sau đó kêu Nháo Nháo: “Há miệng.”
Nháo Nháo a một tiếng, ngậm trụ băng vào miệng, nhóc bị lạnh đến run rẩy, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều tê cứng lại, nhóc không biết miêu tả như thế nào.
“Thật kích thích.”
“Đầu lưỡi của em thật kích thích.”
Lời này thốt ra, toàn bộ người đi theo bên cạnh đều cười.
Tiểu Thiết Đản cúi đầu, làm Nháo Nháo đem băng trong miệng nhổ ra: “Ngoan, nếm thử vị là được, đừng để bị lạnh lại sinh bệnh.”
Nghe được lời này, Khương Đại Sơn có chút ảo não chính mình suy xét không chu toàn.
Tiếp đó liền nhìn thấy Tiểu Thiết Đản tự mình bẻ xuống một khối băng, cho vào trong miệng. Trong miệng lạnh lẽo, làm cho cậu nhóc theo bản năng mà run rẩy: “Đã lâu không ăn qua.”
Trụ băng dưới mái hiên, là thứ gần như là mỗi đứa trẻ nhà họ Khương đều ăn từ nhỏ cho đến lớn.
“Có phải nghe nói hải đảo chưa bao giờ có tuyết.”
Tiểu Thiết Đản gật đầu, cái mũi hít hít lạnh đến đỏ ửng: “Một năm bốn mùa đều ấm áp.”
Cậu nhóc xoa xoa đôi tay đông lạnh đến tê dại, lại đem An An bế lên, nhét vào bên trong áo bông lớn của mình, còn lại Nháo Nháo, bị Khương Đại Sơn bế lên, làm theo đút vào bên trong áo bông của mình.
“Hải đảo chơi vui không?” Khương Đại Sơn một bên cấp Nháo Nháo xoa tay, một bên tò mò hỏi.
“Cũng tạm.”
Tiểu Thiết Đản nghĩ nghĩ: “Có thể đi bờ biển bắt hải sản.”
“Xì...”
Khương Đại Hà có chút khinh thường: “Ở Đông Bắc chúng ta cũng có thể đục lỗ băng nhỏ, còn có thật nhiều cá từ trong lòng sông nhảy ra đó.”
“Anh năm, em thấy anh cũng không hiếm lạ phải không, chính anh nói Đông Bắc chúng ta không tốt sao?”
Nhiều người chạy nạn tới Đông Bắc bọn họ xin cơm nhiều như vậy.
Ở trong mắt Khương Đại Hà, không có chỗ nào có thể tốt hơn Đông Bắc.
Lời này, bản thân Khương Đại Sơn cũng nghĩ thế, cậu nhóc nhớ tới cái gì, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: “Này, Nháo Nháo và An An còn chưa có được nhìn thấy lỗ băng mà.”
“Chúng ta dẫn mấy đứa đi bắt cá.”
Lời này thốt ra, nhận được cái gật đầu từ Khương Đại Sơn bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận