Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1317:

Ông ta cứ nghĩ rằng mẹ Giang Mẫn Vân không còn nữa, cho nên mới muốn bù đắp và nuông chiều một chút cũng là chuyện thường tình.
Nhưng mà ông ta lại không ngờ là Giang Mẫn Vân lại dám to gan như thế, không những yêu đương vụng trộm, mà còn mang thai và sinh con ngoài giã thú.
Loại trai gái không chính đáng này, tác phong có vấn đề, chẳng lẽ cô ta không muốn sống nữa hay sao?
Bồn tráng men trực tiếp bay thẳng về phía Giang Mẫn Vân, đau đớn không nói, lại còn mang theo vài phần lạnh lẽo.
Giang Mẫn Vân trốn sang chỗ bên cạnh: “Cha…”
Nước mắt của cô ta lập tức rơi xuống: “Con không có biện pháp nào khác, Trâu Dược Hoa buộc ga-rô, lại còn lừa hôn con, con có thể làm gì bây giờ?”
Trước bộ dạng yếu thế như vậy, bồn tráng men trong tay Giang Đức Bảo lập tức được hạ xuống.
Khuôn mặt ông ta lạnh xuống, nhìn lướt qua mọi người: “Mau vào nhà hết đi.”
Giang Mẫn Vân và Trâu Dược Hoa tức khắc đi theo vào nhà.
Mà Tưởng Lệ Hồng còn đang ôm Tiểu Thạch Đầu, chị ta nhìn bộ dạng ngây thơ của Tiểu Thạch Đầu, rốt cuộc cũng thở dài, sau đó ôm đứa nhỏ đi vào trong.
Phòng trong, em trai Giang Mẫn Vân ngồi cắn hạt dưa, Trâu Dương ôm Trâu Mỹ, cau mày, không ai biết trong đầu cậu nhóc đang suy nghĩ điều gì.
Cho đến khi trong nhà chỉ toàn là người lớn, mấy đứa nhỏ bị đuổi ra ngoài: “Mấy đứa ra ngoài chơi đi.”
Giang Đức Bảo nói xong câu này, ba đứa nhỏ quay sang nhìn nhau, rốt cuộc là đang muốn nói chuyện gì vậy?
Thế là chúng dắt nhau ra ngoài.
Bọn nhỏ vừa đi, Giang Đức Bảo giáng một cái tát ngay trên bản mặt Giang Mẫn Vân: “Mẫn Vân, tao thực sự rất thất vọng vì mày.”
Cái tát này phát sinh ra bởi sự nóng giận trong lòng ông ta, dùng hết sức lực vào nó để trút giận.
Trong nháy mắt, mặt Giang Mẫn Vân liền sưng đỏ lên: “Cha…”
“Sao cha lại….”
Lời còn chưa kịp nói xong, Giang Đức Bảo liền xoay người hướng tới chỗ Trâu Dược Hoa, nói: “Xin lỗi cậu, là do tôi không biết dạy dỗ con cái…” Nói xong còn khom lưng trước mặt anh ta.
Cái cúi đầu khom lưng này, tức khắc làm cho Giang Mẫn Vân ngây ngẩn cả người, đây là cha của cô ta, cô ta là người hiểu rõ ông ấy nhất. Có điều, ông ta cũng giống như người cha của Tiểu Thạch Đầu, vừa ương vừa ngạnh, trước nay đều sẽ không chịu thua ai.
“Cha…..!”
Giang Mẫn Vân hô to một tiếng, muốn đi qua đó tạ lỗi thay cho đối phương, nhưng lại bị Giang Đức Bảo xua xua tay: “Đứa nhỏ này, hai người tính toán làm sao bây giờ?”
Tiểu Thạch Đầu không phải là con ruột, mà là con hoang, trên đời này không có người đàn ông nào chịu chấp nhận chuyện này cả.
Lời này vừa dứt, Trâu Dược Hoa và Giang Mẫn Vân lập tức an tĩnh trở lại.
Sau một lúc lâu, vẫn là Giang Mẫn Vân mở miệng nói trước: “Cứ tiếp tục nuôi dưỡng thằng bé đi.”
“Không được.”
Giang Đức Bảo không chút suy nghĩ mà cự tuyệt ngay: “Đứa nhỏ này là con hoang, không có khả năng đi theo rồi sinh hoạt cùng với gia đình này.”
Giang Mẫn Vân tức khắc đứng bật dậy: “Đứa nhỏ này chính là con của phó xưởng trưởng xưởng cán thép, Trâu Dược Hoa, anh định cứ vậy mà vứt bỏ đứa bé sao?”
Chỉ cần Trâu Dược Hoa dám ném, thì Giang Mẫn Vân đây xin cam đoan, ngày hôm sau Trâu Dược Hoa sẽ bị xưởng cán thép khai trừ.
Đây là lấy thế khinh người.
Điều này làm cho Giang Đức Bảo hung hăng quát cô ta, liếc mắt một cái: “Giang Mẫn Vân, mau câm miệng lại ngay!”
Ông ta từ trước đến nay chưa bao giờ thấy qua người nào ngu xuẩn đến như vậy.
“Con không hỏi cha, con đây là đang muốn hỏi Trâu Dược Hoa.”
“Dược Hoa, cậu có điều kiện gì thì cứ nói.”
Đây là nhà bọn họ thực sự muốn xin lỗi đối phương.
Trâu Dược Hoa tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, anh ta vốn dĩ là ôm theo mục đích mà đến đây, hiện giờ trong lòng Giang Đức Bảo lại cảm thấy áy náy, cắn rứt lương tâm đối với anh ta, bản thân anh ta mới là người có lợi nhất.
Anh ta liền lên tiếng nói ngay: “Tôi có một điều kiện, nếu ông có thể đáp ứng tôi, tôi liền để Tiểu Thạch Đầu được sinh hoạt và lớn lên ở nhà họ Trâu, thậm chí ngay cả việc tôi sẽ trở thành cha của đứa nhỏ thì cũng không có việc gì.”
Một đứa con hoang thì làm sao có thể so sánh được với một đứa trẻ có cha mẹ bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận