Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1319:

Hai tay Giang Đức Bảo đặt ra sau lưng, khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử và đau lòng: "Mẫn Vân, Dược Hoa, chắc hẳn hai người cũng biết vì sao tôi lại đồng ý điều kiện này."
Là bởi vì ông ta coi Giang Mẫn Vân như con gái ruột của mình.
Là bởi vì ông ta không muốn để Trâu Dược Hoa coi đây là điều kiện rồi trả thù Giang Mẫn Vân.
Huỷ hoại Giang Mẫn Vân.
Dù trong tay Giang Mẫn Vân có điểm yếu lớn đến cỡ nào, trong mắt Giang Đức Bảo, chỉ cần một ngày Tiểu Thạch Đầu còn tồn tại thì đó vẫn là mối nguy hại đối với Giang Mẫn Vân.
Yêu đương vụng trộm, thông dâm rồi sinh con hoang trong hôn nhân.
Vào thời buổi này thì vẫn gây ra mạng người.
Ly hôn có lẽ là cách duy nhất để bảo vệ Giang Mẫn Vân, cũng như bảo vệ thằng cháu ngoại Tiểu Thạch Đầu này.
Đến nước này rồi, chỉ có thể nói đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Không phải Giang Mẫn Vân không biết dụng ý của cha mình, nhưng cô ta không cam tâm, cô ta không cam tâm. Cô ta tính kế lâu như thế, kết quả lại là công dã tràng, không chỉ khiến bản thân trả giá, làm hại tới con nhỏ, còn khiến cha mình cũng bị liên lụy theo.
Cuối cùng còn bắt nhà họ Giang nuôi con giùm nhà họ Trâu, chia hộ khẩu.
Đây quả thực chính là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.
Điều kiện này đối với Giang Mẫn Vân mà nói là không thể chấp nhận, nhưng đối với Trâu Dược Hoa thì lại không thể nào tốt hơn.
Anh ta đã muốn bỏ Giang Mẫn Vân lâu rồi.
Cho nên Trâu Dược Hoa không hề nghĩ ngợi gì mà đã đồng ý ngay: "Cha, điều kiện này con có thể chấp nhận."
Vừa nói hết câu, tiếng hét chói tai của Giang Mẫn Vân vang lên: "Tôi không đồng ý."
Cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý ly hôn với anh."
Trâu Dược Hoa hại cô ta thê thảm như vậy, bây giờ lại muốn ly hôn với cô ta, tưởng bở.
Tưởng bở!
Cả đời này của cô ta chỉ biết bám víu vào Trâu Dược Hoa, không chết không buông!
"Mẫn Vân!" Giang Đức Bảo hận sắt không thành thép, lạnh lùng gằn một câu.
Giang Mẫn Vân hít sâu một hơi: "Mấy người ra ngoài hết đi."
"Tôi muốn nói chuyện riêng với cha tôi."
Cái này… Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tưởng Lệ Hồng thật sự không có ý xấu gì với cô con gái riêng của chồng này, vả lại chị ta có kế hoạch riêng của mình, nếu như thật sự có thể trở về thủ đô thì tên Trâu Dược Hoa này hiển nhiên đã không còn đủ tiêu chuẩn.
Nếu có thể để con gái riêng đổi một người con rể cũng không phải không được.
Nghĩ đến đây, chị ta ôm Tiểu Thạch Đầu, hỗ trợ lá mặt lá trái: "Được rồi Dược Hoa, nếu hai cha con bọn họ có chuyện riêng muốn nói, vậy chúng ta ra ngoài đi thôi."
Trâu Dược Hoa nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, phất tay áo rời đi.
Người lớn đi hết, mấy đứa nhóc tất nhiên cũng sẽ không ở lại.
Trâu Dương đã mười lăm tuổi đứng kế bên nắm lấy tay em gái mình là Trâu Mỹ, nở một nụ cười mỉa mai với Giang Mẫn Vân.
Người phụ nữ này biết cha của nó là nhà giàu số một nên mới bám víu vào gia đình bọn họ để hút máu.
Tiếng cười mỉa mai này truyền vào trong tai Giang Đức Bảo, ông ta lập tức đỏ mặt tía tai, ông ta không hiểu, rõ ràng hai đứa con riêng của Mẫn Vân chán ghét nó như vậy, nó ở lại cái nhà đấy làm gì kia chứ?
Không phải tự rước khổ vào thân đấy sao?
Dường như Giang Mẫn Vân nhìn ra suy nghĩ trong đầu cha mình, cô ta kéo tay cha, lạnh lùng cười một tiếng với Trâu Dương: "Còn chưa chịu cút?"
Cô ta và đám người Trâu Dương đã hoàn toàn cạch mặt nhau, đã không còn một chút tình cảm nào.
Trâu Dương tức điên lên, kéo Trâu Mỹ ra ngoài.
Trong phòng.
Thoáng chốc chỉ còn dư lại Giang Mẫn Vân và cha của cô ta Giang Đức Bảo.
"Cha, cha đừng lo về việc Trâu Dược Hoa sẽ lấy vấn đề thân thế của Tiểu Thạch Đầu ra để uy hiếp con."
"Anh ta sẽ không, và cũng không dám."
Cô ta trọc đầu đâu sợ bị nắm tóc, chỉ cần Trâu Dược Hoa dám ra tay với cô ta, cô ta cũng dám nói ra, lôi cả nhà Trâu Dược Hoa chôn cùng cô ta.
Nói ra câu đấy, Giang Đức Bảo nhíu mày, ông ta cảm thấy đứa con gái này của mình trở nên thật xa lạ.
"Mẫn Vân, tội tình gì con phải làm thế, Trâu Dược Hoa không phải người lương thiện, con ly hôn với cậu ta mới là thượng sách."
Bạn cần đăng nhập để bình luận