Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 132:

Hành động này của Chu Trung Phong khiến Khương Thư Lan vô cùng cảm động, cô không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này được.
Chỉ cảm thấy bả vai của người đàn ông này vững chắc như một ngọn núi, có thể mang hết tất cả những khó khăn cùng với phiền não của cô đi.
Anh thực sự rất hoàn hảo!
Phòng ở vốn nhỏ, lúc vào Chu Trung Phong còn phải cúi đầu, lại bởi vì bên trong có chiếc giường vậy nên trông phòng có vẻ khá hẹp.
Hai người ngồi sát gần nhau, đôi mắt trong suốt của Khương Thư Lan, mu bàn tay cứ vậy động vào tay của Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn luôn rồi, nhưng lại nhịn không được mà chạm lại vào mu bàn tay Khương Thư Lan, cứ vậy mà chạm vào nhau.
Thanh âm anh khắc chế mà nói: “Thư Lan, chúng ta là vợ chồng, cần phải sẻ chia vinh quang nhục nhã cùng nhau, cũng phải cùng nhau gánh vác mọi chuyện.”
“Đây là điều mà anh nên làm thôi.”
Anh liền chuyển chủ đề: “Anh còn chưa nói qua với em, lúc trước khi anh còn ở quân đội cũng giúp đỡ qua hai đứa nhỏ, trong đó có đứa nhỏ theo anh từ lúc mới ba tuổi, vẫn tiếp tục được giúp đỡ cho đến năm bảy tuổi.”
“Một đứa nhỏ thì theo từ năm năm tuổi, vừa mới giúp đỡ được hai năm, bọn họ đều không có cha, nhưng vẫn còn người thân khác.”
“Điều này trước tiên anh phải nói với em cho rõ ràng.” Ngưng một lúc, anh lại tiếp tục nói: “Huống hồ, Tiểu Thiết Đản phải theo anh cũng coi như là có duyên phận, em xem lúc trước đi theo anh từ trên xe rước dâu xuống, cùng anh đi đón dâu, em nói xem có phải là duyên phận hay không?”
Hiện tại ngẫm lại, dường như mọi thứ đã được trời định sẵn rồi vậy.
Nhà họ Khương có nhiều đứa nhỏ như vậy, lại chỉ có duy nhất đứa nhỏ Tiểu Thiết Đản kia ngồi được lên xe rước dâu, còn dán vào người anh mà ôm anh.
Cùng anh ước định, để cho anh cưới Khương Thư Lan trước, đợi sau khi Tiểu Thiết Đản lớn lên rồi sẽ trả cô cậu bé lại cho cậu bé.
Hai đứa nhỏ kia lúc trước thấy anh như thấy mèo vậy, cũng chỉ gọi là chú, anh chỉ cần lớn giọng một chút cũng có thể dọa cho bọn chúng phát khóc.
Nhưng Tiểu Thiết Đản vậy mà lại không sợ anh, còn cùng ước định với anh, hét năm uống sáu.
Nếu không thì sao có thể gọi đây là duyên phận được?
Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười, cô lén lút nâng tay cầm lấy tay Chu Trung Phong: “Em hiểu là được rồi, dù sao anh cũng là người rất tốt.”
Dù có tâm địa tốt đi nữa thì cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đi giúp đỡ người khác.
Là người tốt, nhưng cũng không phải người quá tốt.
Bởi vậy nên Chu Trung Phong mới có thể mang được tứ đại kiện tới, nếu là người quá tốt, trên người sẽ không còn một phân tiền nào hết.
Điều này chứng minh anh không những là người có tâm địa tốt, mà còn rất có quy tắc, biết trước biết sau. Trong một số quy tắc, luôn đi giúp đỡ người khác trong phạm vi cho phép của bản thân.
Hai người vì chỉ là xem mắt, vậy nên thái độ đối với nhau vẫn là tôn trọng nhau như khách.
Được bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm chặt, nhiệt độ phòng dường như bắt đầu tăng lên rất cao.
Chu Trung Phong gắt gao nắm lấy tay Khương Thư Lan, vừa định nói gì đó thì bên ngoài liền truyền đến một trận ho khan.
Nhà họ Khương lớn như vậy, các phòng cách nhau bằng một bức tường, nói nhỏ tiếng hay ho khan thì những phòng khác đều có thể nghe được hết.
Chu Trung Phong căng thẳng.
Theo bản năng mà buông tay ra.
“Em còn cười anh.” Chu Trung Phong là người có đầu óc, lúc này anh không thể cho Khương Thư Lan cơ hội để chạy thoát được, liền gắt gao nắm chặt lấy tay cô, thanh âm khàn khàn: “Thư Lan, chúng ta tới hải đảo sớm một chút đi.”
Đi về căn nhà thực sự của bọn họ.
Bàn tay lớn cầm lấy bàn tay nhỏ, từ trước đến giờ chưa từng có cảm giác như vậy.
Nóng bỏng, khô ráo, kiên cường, có lực. Tim Khương Thư Lan đập như nổi trống, cô cúi đầu đỏ mặt, ừ một tiếng nhỏ như tiếng con muỗi.
Chu Trung Phong nhận được đáp án, khuôn mặt còn đang lạnh lùng bỗng thả lỏng hơn mấy phần.
Tối hôm nay, người nhà họ Khương dường như đều chuẩn bị cho việc Khương Thư Lan và Chu Trung Phong sắp rời đi.
Cha Khương vì lo phí sinh hoạt cho Tiểu Thiết Đản mà phát sầu.
Đầu tiên ông mượn ít tiền của ba người con trai đầu, tổng cộng mượn được một trăm chín mươi đồng, còn thiếu rất nhiều để thành phí sinh hoạt trong vòng một năm.
Sau đó, cha Khương lại lấy đèn pin soi rồi đi ra cười, đi tới gặp đại đội trưởng của đại đội Ma Bàn mà nói về mục đích của mình.
Cha Khương là thầy thuốc, thái độ làm người lại tốt nên rất có khí phách.
Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên ông mở miệng vay tiền, đại đội trưởng không nói quá hai lời.
Đưa cho ông ấy mượn hai mươi đồng.
Nhưng mà vẫn không đủ tiền!
Cha Khương lại chạy đến một nhà kế toán, mượn được thêm ba mươi đồng nữa, như vậy mới coi như đủ hai trăm bốn mươi đồng
Bạn cần đăng nhập để bình luận