Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1325:

Trâu Dương sửng sốt: "Cậu biết rõ đối phương nhỏ yếu, thế tại sao lại không trừ khử đối phương ngay khi đối phương vẫn còn yếu chứ?"
Thế mới giải quyết nhanh chóng mọi chuyện.
Đó cũng là ý nghĩ và nó đã từng nghĩ vô số lần.
Trước đó lúc ở trên lớp băng, nó đã từng nghĩ, nếu Tiểu Thiết Đản ngã xuống thì cậu ta có thể sống sót hay không?
Nhưng mà điều làm Trâu Dương không nghĩ tới chính là….
Hổ Tử trợn trắng mắt: "Không phải cậu đã nói người ta là chướng ngại vật của cậu sao? Có thể là người cản bước được Hổ Tử tôi thì chắc chắn là một người lợi hại. Mà một người lợi hại như thế, tôi trừ khử người đó làm gì?"
"Trừ khử người ta khi người ta vẫn còn nhỏ yếu, việc này không có đạo đức."
"Huống chi…" Cậu nhóc lắc đầu: "Cậu không hiểu vô địch cô đơn đến cỡ nào đâu."
Nếu ngay cả một đối thủ sánh ngang thực lực cũng không có, vậy đời người đó cũng thật đáng thương.
Giống như cậu nhóc, trước kia ở trong đội sản xuất đánh nhau khắp thiên hạ không ai địch nổi, đến cuối cùng chẳng ai sẵn sàng đánh nhau với cậu nhóc nữa. Có thể nghĩ mấy năm nay Hổ Tử đại gia là cậu nhóc cô đơn như thế nào.
Trâu Dương không ngờ sẽ nghe được một đáp án như vậy.
Nó im lặng một lúc lâu.
Tuy đối phương khờ khạo nhưng trong sự khờ khạo lại hiển lộ một chút thanh minh.
Đó là phẩm chất mà một người thường hiếm khi có được.
Trước kia Trâu Dương từng nghi ngờ và giãy giụa, còn bây giờ đã giải quyết được dễ dàng, đúng thế.
Nếu nó trọng sinh mà còn không thể vượt qua được Khương Bình An, đã vậy còn dùng biện pháp hạ tiện này hủy hoại cậu ta. Vậy thì Trâu Dương nó không xứng là một thiên tài.
Quá mức bỉ ổi.
Nghĩ kỹ hết rồi, Trâu Dương hít sâu một hơi, theo bản năng nắm lấy tay em gái Trâu Mỹ của mình, nhưng khi với lấy thì lại với được khoảng không.
Nó cả kinh: "Tiểu Mỹ."
Vừa quay đầu lại thì thấy Trâu Mỹ đang đứng trước mặt Khương Bình An, quấn lấy đối phương: "Anh tên là gì thế?"
Thấy cảnh tượng này, Trâu Dương như thể bị ngũ lôi nổ ầm trên đỉnh đầu, đời trước, khi Khương Bình An xảy ra chuyện trong biệt thự, suýt nữa Trâu Mỹ đã trở mặt thành thù với người anh ruột của con bé.
Rồi nửa đời sau, Trâu Mỹ đều phải sống trong hối hận.
Đời này, Trâu Dương đã tính toán kỹ, nó sẽ không để Tiểu Mỹ và Khương Bình An có bất kỳ quan hệ nào.
Cho nên Trâu Dương cực kỳ khác thường, hùng hổ đi qua túm lấy tay Trâu Mỹ: "Em đang làm gì đó?"
Trâu Mỹ lớn chừng này nhưng lại là lần đầu bị anh trai hung dữ như vậy.
Mắt con bé ngấn lệ: "Anh, anh nhéo đau em."
Lúc này Trâu Dương mới hoàn hồn: "Xin lỗi, anh tưởng em sẽ bỏ ra."
"Đi thôi, chúng ta qua bên kia."
Trâu Mỹ có chút không tình nguyện, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của con bé xị xuống, nhìn Tiểu Thiết Đản: "Anh nói tên của anh cho em biết được không?" Trong giọng nói mang theo vài phần cẩn thận.
Tiểu Thiết Đản lắc đầu, bé biết đối phương là ai nên không muốn dính líu gì với đối phương cả.
Bất kỳ kẻ nào của nhà họ Trâu bé cũng không thích.
"Vậy ư?"
Trâu Mỹ có chút thất vọng: "Vậy lần sau em lại tới hỏi anh."
Tiểu Thiết Đản không nói gì, thậm chí khi đối phương rời đi cũng chẳng thèm quay đầu lại tiễn con bé.
Trâu Dương thấy cảnh tượng như vậy, lại kinh hồn táng đảng, nó không dám hỏi thẳng quá mà sau khi rời đi mới thử hỏi: "Tiểu Mỹ, sao đột nhiên em lại muốn biết tên cậu ta vậy?"
Trâu Mỹ lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên một chút mờ mịt: "Em không biết nữa."
Con bé cũng chẳng biết tại sao.
Suy nghĩ một lúc lâu, con bé đột nhiên hỏi một câu: "Anh ơi, bộ anh không cảm thấy anh ấy trông rất đẹp, trông có vẻ thành tích học tập rất tốt ư?"
Thành tích học tập của con bé kém cỏi nên rất hâm mộ những người học tập tốt.
Lời này khiến Trâu Dương thầm kinh ngạc: "Tiểu Mỹ, em biết hai mươi năm sau sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Trâu Mỹ thở dài, giơ tay sờ thử trán của anh trai mình: "Anh, chẳng lẽ anh bị bệnh?"
Sao con bé biết được chuyện của hai mươi năm sau chứ?
Mắt thấy em gái trả lời như vậy, Trâu Dương thở phào một hơi, lại không quên mách lẻo: "Thành tích học tập của đối phương không hề tốt chút nào, là một học sinh kém."
Trâu Mỹ a một tiếng, có chút thất vọng, nhưng thật ra chưa nói có tin hay không.
Cùng lúc đó, bên kia truyền tới một tiếng reo vui sướng: "Ra rồi, ra rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận