Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1326:

Hoá ra là sau khi lớp băng bị đập ra, trong cái lỗ nhỏ đó liên tục có cá nhảy ra.
To nhỏ đều có.
Nháo Nháo hưng phấn vô cùng.
Cho dù đuôi của con cá đó cứ vùng vẫy khiến nước văng lên mặt, bé cũng không để bụng.
Tiểu Thiết Đản đứng cạnh lập tức lau băng và nước trên mặt cho Nháo Nháo.
Thấy cảnh đấy, Trâu Mỹ hâm mộ nói: "Anh ơi, anh thấy không? Quan hệ giữa họ tốt quá."
Không như nhà của họ, ngày nào cũng âm u.
Lời này vừa cất lên, Trâu Dương cũng im lặng theo, nó xoa đầu Trâu Mỹ, bảo đảm: "Sau này nhà của chúng ta cũng sẽ rất tốt."
Bởi vì mẹ của nó sẽ trở về, còn sẽ dắt theo em trai nhỏ.
Đến lúc đó, bọn họ mới có thể chân chính một nhà đoàn viên.
Lời này khiến Trâu Mỹ mang theo vài phần khát khao, nhưng khi nghĩ tới Giang Mẫn Vân, nụ cười trên mặt con bé dần dần tắt lịm: "Không thể nào đâu."
Chỉ cần nhà của họ còn có dì Mẫn Vân thì đó là chuyện không thể.
Trâu Dương vừa định biện giải gì đó thì nhìn thấy cách đó không xa có một người đi tới.
Đối phương mặc một bộ áo bông màu lam viền trắng điểm xuyết thêm những bông hoa nhỏ, bím tóc xoã trước ngực, mặt mày như tranh vẽ, an tĩnh bước đến chỗ cặp sinh đôi kia.
Ngồi xổm xuống, cầm khăn tay lau cho từng đứa, giọng điệu cũng chứa sự dịu dàng không nói nên lời.
"Được rồi mèo nhỏ, để mẹ lau cho con."
Thấy cảnh tượng này, lòng Trâu Dương thoáng chốc hẫng đi, dường như có thứ gì đó đã hoàn toàn tan vào cát bụi.
Trâu Dương biết, dì Thư Lan từng đối xử với nó và Tiểu Mỹ y như vậy, dường như đã hoàn toàn rời xa bọn nó.
Đời này của cô có con của riêng mình, cô cũng dành tất cả sự dịu dàng của mình cho con cái.
Cô đã quên mất nó và Trâu Mỹ.
Nó và Trâu Mỹ, có lẽ đời này không thể nào có được một dì Thư Lan tốt như thế nữa.
Khi ý thức được điều này, Trâu Dương vô thức đè ngực mình lại, ngực có chút đau. Đời trước nó đã từng hối hận, hối hận rằng không nên đối xử như thế với dì Thư Lan.
Vì vậy nên nó trọng sinh. Nhưng… Sau khi trọng sinh, dường như càng tệ hơn đời trước.
Ngay cả một cơ hội bồi thường nó cũng chẳng có.
Nghĩ đến đây, sự áy náy của Trâu Dương dành cho Khương Thư Lan đã cao tới đỉnh núi, mà sự oán hận đối với Giang Mẫn Vân cũng y như vậy.
Nếu không phải Giang Mẫn Vân tính kế thì làm sao cha của nó sẽ bỏ lỡ dì Thư Lan?
"Anh ơi? Anh ơi, anh sao vậy?"
Khuôn mặt ngây thơ trong sáng của Trâu Mỹ hiện lên vài phần lo lắng.
Mấy tiếng anh ơi này đã kéo Trâu Mỹ từ cảnh trong mơ trở về hiện thực, tinh thần nó có hơi hốt hoảng: "Tiểu Mỹ?"
"Dạ?"
"Em thích dì Thư Lan không?"
Trâu Mỹ quay đầu nhìn thoáng qua Khương Thư Lan đang lau mặt cho Nháo Nháo, cô thật dịu dàng, thật xinh đẹp, như thể toàn bộ ánh nhìn của cô đều đặt lên người đứa con của mình.
Trâu Mỹ vô thức lẩm bẩm: "Nếu dì ấy là mẹ của em thì tốt quá."
Con bé không có mẹ nên rất hâm mộ một người mẹ giống như dì Thư Lan.
Lời này nói ra, bàn tay đang nắm Trâu Mỹ của Trâu Dương hơi khựng lại, nó cúi đầu, dùng một giọng nói khá nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy nói một câu: "Anh cũng muốn."
Khi lời này thốt ra, cả bản thân Trâu Dương cũng ngẩn ra một lúc.
Nó đang nghĩ gì thế này?
Đã là chuyện không đời nào xảy ra.
Thứ bọn họ từng có một cách dễ dàng nhưng lại khinh thường rẻ rúng, tới tận bây giờ, lại chỉ có thể đứng ở đằng xa mà nhìn, chờ đợi, hâm mộ.
Trâu Dương không quá muốn nán lại đây lâu, bởi vì nó cảm thấy nhìn dáng vẻ Khương Thư Lan đối xử với con của cô thực sự khiến nó khá chói mắt.
Trâu Dương dắt Trâu Mỹ rồi sải bước rời khỏi mặt băng.
Mà Hổ Tử vẫn còn đục băng, vừa quay đầu lại đã thấy trợ thủ của mình đã không còn, không khỏi đuổi theo: "Trâu Dương, mấy người chạy cái gì đó?"
Tiếng gọi này khiến Trâu Dương ngoái đầu.
Khương Thư Lan cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của cô đầy sự bình tĩnh, xa cách, xa lạ.
Trùng hợp, Nháo Nháo tò mò hỏi: "Mẹ ơi, Trâu Dương là ai thế?"
Khương Thư Lan dừng một lúc, giọng điệu bình tĩnh: "Không quen biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận