Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1334:

Đến khi hai người đã nói chuyện xong, Tưởng Tú Trân quét sân hốt tuyết, ngờ ngợ nhìn chằm chằm bọn họ: "Hai người đang bàn gì đấy?"
Khương Học Dân mặt không đổi sắc: "Con tìm cô, xin cô thêm nhiều cuộn phim thêm một chút, con muốn chụp cho mỗi đứa em trai thêm hai bức ảnh."
Khương Thư Lan khá bất ngờ với bản lĩnh trợn mắt nói dối của đối phương, thảo nào ở nhà cậu ta có thể giấu giếm mẹ ruột của mình trong nhiều năm như thế.
Cả nhà vậy mà không ai hay biết Khương Học Dân thích thanh niên trí thức Lý.
"Vậy à?"
Tưởng Tú Trân cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ, ngoái đầu chứng thực với Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan gật gật đầu, cô đã đồng ý với cháu trai, tất nhiên sẽ không bán đứng cậu ta.
Cô gật gật đầu: "Đúng vậy."
Đến khi vào nhà, cô nói với Khương Học Dân: "Học Dân, cháu vào đây với cô, cô hướng dẫn cháu cách xài máy ảnh."
Diễn trò phải diễn tới cùng.
Khương Học Dân dạ một tiếng.
Sau khi vào phòng, Khương Thư Lan lục hành lý, lấy ra một thỏi son mới chưa dùng bao giờ rồi đưa cho cậu ta: "Theo đuổi cô gái mình thích thì phải có thành ý một chút, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không thì cứ tỏ lòng trước đã."
Thỏi son này cũng không rẻ, là mua tại lầu bách hoá ở Dương Thành.
Khương Học Dân không dám lấy.
"Được rồi, cô cháu với nhau mà khách sáo làm gì, đến khi cháu kết hôn thì cô mới vui được."
Rõ ràng hai người cùng tuổi nhưng Khương Thư Lan lại cố tình dùng giọng điệu bà cụ non, giọng điệu trưởng bối để nói với cậu ta.
Lúc này Khương Học Dân mới nhận lấy: "Cảm ơn cô."
Lúc Chu Trung Phong đi rửa hình còn đưa Khương Học Dân theo, chờ Khương Học Dân lấy được ảnh rồi thì đi ngay đến Văn phòng Thanh niên trí thức. Tính cách cậu ta hướng nội, tuy kiệm lời nhưng được cái cần mẫn.
Mỗi khi đến đây đều giúp đỡ mọi người trong Văn phòng Thanh niên trí thức, bổ củi nhóm lửa vân vân, tuy không xưng tên bảo họ nhưng mọi người nhiều ít cũng biết một chút về cậu ta.
Cũng bắt đầu báo tin với thanh niên trí thức Lý: "Cậu họ Khương kia lại tới nữa kìa."
"Sao còn chưa đi gặp người ta đi chứ?"
Văn phòng Thanh niên trí thức không có nhiều nữ thanh niên trí thức cho lắm, đa số không chịu nổi đã chọn lấy chồng ở địa phương hết rồi.
Như vậy, có người giúp đỡ một phen thì cuộc sống không đến mức khổ cực như vậy nữa.
Chẳng qua có người chọn người địa phương, cũng có kẻ chọn kết đôi với thanh niên trí thức.
Mà thanh niên trí thức Lý là nữ thanh niên trí thức độc lai độc vãng ít ỏi trong nhóm.
Đối mặt với sự ồn ào của mọi người, cô ấy mặt không đổi sắc: "Đồng chí Khương cần cù lại nhiệt tình cống hiến, một đồng chí tốt như vậy lại bị các cô chê cười, thật sự là có lỗi với tâm ý của người ta."
Nói xong câu này, lòng Khương Học Dân chua xót không thôi.
Mà nụ cười của mọi người cũng nhạt đi vài phần.
Từng có nữ thanh niên trí thức bĩu môi, muốn nói gì đó nhưng lại bị thanh niên trí thức già dặn trong nhóm túm lại, không muốn cạch mặt lẫn nhau.
Đợi đến khi thanh niên trí thức Lý vừa đi ra, thanh niên trí thức nghĩ sao nói vậy đó không kiềm nổi mà phát cáu: "Vậy là có ý gì chứ? Xài sức lao động của người ta không công còn bắt người ta đợi lâu như thế, đã vậy còn giả vờ thanh cao."
"Có bản lĩnh thì đừng có xài!"
Đáng tiếc cảnh tượng trong phòng lại không ai biết.
Bên ngoài Văn phòng Thanh niên trí thức, bên cạnh đống lúa mạch, tuyết đã rơi dày một tầng.
Mắt thấy đã đến một nơi không có ai.
Thanh niên trí thức Lý nhíu mày, trước tiên mở miệng nói: "Không phải tôi đã nói đừng tới Văn phòng Thanh niên trí thức tìm tôi nữa rồi sao?"
Nếu để người khác thấy thì lại có nhàn thoại cho xem.
Khương Học Dân hít sâu một hơi: "Đây sẽ là lần cuối cùng."
"Cái gì?"
Trong lòng thanh niên trí thức Lý có một suy đoán không tốt.
Khương Học Dân đưa thỏi son và tấm ảnh ra một lượt, khi thấy được thỏi son, hai mắt thanh niên trí thức Lý sáng lên, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp chính chủ của Khương Học Dân, cô ấy lại nhíu mày theo bản năng.
Khương Học Dân quan sát hết phản ứng của cô ấy.
Lòng cậu ta lộp bộp một chút, rốt cuộc vẫn lấy hết dũng khí, lắp bắp nói: "Thanh niên trí thức Lý, tôi, tôi thích cô đã nhiều năm rồi, cô có thể, có thể cho tôi một cơ hội được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận