Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1343:

Sáng sớm hôm sau.
Ở quê bọn họ có phong tục, vào ngày đầu tiên sau khi tân nương gả vào nhà, phải xuống bếp trổ tài nghệ nấu nướng để đánh dấu trở thành một thành viên của nhà chồng.
Nhưng nhà họ Khương tốt ở chỗ, họ không để tâm mấy chuyện này.
Đến khi Minh Hà tỉnh dậy mới phát hiện trong phòng bếp đã có người bận việc, ánh đèn dầu chiếu sáng phân nửa phòng bếp, bóng người thấp thoáng bên trong.
Minh Hà khựng người, vội vàng gài lại cúc áo trên áo, có vài phần thấp thỏm: "Mẹ, mợ ba, con dậy trễ rồi."
Hoá ra là Tưởng Tú Trân và chị dâu Khương thứ ba.
Tưởng Tú Trân xua tay: "Mấy người trẻ các con mệt mỏi một đêm rồi, cứ ngủ thêm tí nữa đi, nhà của chúng ta không có mấy quy củ gì đó đâu, chờ cơm nấu xong rồi thì mẹ sẽ gọi các con vào ăn."
Minh Hà nghe được câu đấy, lòng cảm động không nói nên lời.
Cô ấy lắc đầu: "Dạ không, con đã dậy rồi, không ngủ lại được đâu ạ."
Tưởng Tú Trân suy nghĩ một chút: "Vậy con đi gọi Học Hoa dậy đi."
Làm ăn kiểu gì không biết nữa, vợ mình đã dậy rồi mà một người đàn ông như nó vẫn còn ngủ như heo.
Điều này không thể.
Minh Hà do dự.
Chị dâu Khương thứ ba nói: "Mau đi đi, mẹ con không lừa con đâu."
Minh Hà gật gật đầu, di chuyển cơ thể mập mạp, nhưng vẫn có phần thấp thỏm.
Lại nghe thấy người trong phòng bếp nói: "Chị dâu cả à, Minh Hà nhà chị trông thuận mắt thật sự, cũng không biết ai kia nhà em sau này có thể cưới được một nàng dâu béo thế này hay không."
"Nhìn thôi cũng khiến lòng người ta thoải mái rồi."
Câu này thốt lên, tia thấp thỏm trong lòng Minh Hà cuối cùng cũng biến mất, không khỏi mỉm cười nhẹ nhõm.
Hình như cô ấy không gả sai người.
Trong nhà có thêm một người, khiến mấy hôm ăn Tết cũng náo nhiệt hẳn lên.
Tính tình Minh Hà cũng không tệ, ban đầu còn có chút mới lạ, nhưng rất nhanh đã hoà nhập cùng với người nhà họ Khương.
Cô ấy cực kỳ thích Khương Thư Lan, đi theo sau cô gọi hết tiếng "cô" này đến tiếng "cô" khác.
Mỗi lần nhìn thấy Khương Thư Lan, hai mắt cứ lấp la lấp lánh.
Khương Thư Lan không biết lúc Minh Hà chưa gả chồng, người cô ấy sùng bái và hâm mộ nhất chính là cô.
Vì bản thân béo ú, bề ngoài cũng không xinh đẹp cho lắm nên khi chưa lập gia đình cô ấy đã thích một người xinh đẹp như Khương Thư Lan rồi.
Thế rồi sau khi gả vào đây, cô ấy cảm thấy mình như trở thành người thân của thần tượng vậy.
Tiếng "cô" này có thể không gọi sao??
Vừa gọi lên một tiếng cô, Khương Thư Lan đã cho cô ấy một bao lì xì lớn.
Đảo mắt đã tới đầu năm, Khương Thư Lan và Chu Trung Phong chuẩn bị rời khỏi nhà trở về hải đảo.
Hơn nữa, bọn họ còn quyết định một sự kiện. Vừa định công bố cho mọi người trong nhà, thì bên ngoài sân nhà họ Khương vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống: "Mau tới, mau tới đây."
"Có lãnh đạo cấp trên đến nhà họ Giang kia kìa."
Câu này vừa cất lên, toàn bộ nhà họ Khương đều chìm vào yên tĩnh.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhà họ Giang sao?
Là nhà họ Giang mà bọn họ đang nghĩ ư?
Toàn bộ đội sản xuất của họ cũng chỉ có một hộ gia đình họ Giang, đó chính là một nhà Giang Đức Bảo từ bên ngoài dọn tới đây.
Cũng xem như dòng họ khác biệt duy nhất thôn họ.
Chỉ là, lãnh đạo đến nhà bọn họ?
Người nhà họ Khương có chút ngo ngoe rục rịch muốn đi xem náo nhiệt, đây gần như là bản tính có sẵn ở mỗi người hay mỗi hộ trong đội sản xuất.
Cái thôn cũng chỉ to chừng ấy, buôn chuyện đã trở thành thú vui duy nhất ngoại trừ lúc lao động của mọi người.
Khương Thư Lan vốn định nói gì nữa nhưng thôi: "Con nói xong rồi, mọi người cứ đi đi."
"Không đi, đi cái gì mà đi, nhà chúng ta và nhà họ Giang đã trở mặt nhau lâu rồi!"
Tưởng Tú Trân lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn hai cô em dâu của chồng đang nóng lòng hóng chuyện.
Câu nói này khiến chị dâu thứ hai và thứ ba nhà họ Khương tức khắc héo úa như cà tím phơi sương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận