Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1347:

Thấy phản ứng này của Giang Đức Bảo, Trâu Dương đang cắn hạt dưa bên cạnh nở nụ cười mỉa mai.
Nó cũng không biết vì sao người cha ngày xưa đầu đội trời chân đạp đất của nó lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
Nhân lúc lãnh đạo đang bận nói chuyện với Giang Đức Bảo, Trâu Dương túm ống tay áo của Trâu Dược Hoa: "Cha, người đừng làm vậy nữa. Còn tiếp tục như thế thì sẽ trở thành trò cười."
Nếu Trâu Dược Hoa thật sự gánh vác được và biết khen ngợi người khác thì may, nhưng anh ta lại không biết.
Sự kiêu ngạo khi trở thành nhà giàu số một ở đời trước đã ăn sâu vào trong xương cốt của anh ta. Cho dù lúc nịnh nọt người khác thì cũng mang theo một ý nghĩ trịch thượng hơn người, ngay cả trong đáy mắt cũng chứa vài phần miệt thị.
Anh ta cho rằng bản thân che giấu rất kỹ. Nhưng thực tế ngay cả đứa con trai này, anh ta cũng không giấu nổi.
"Dương Dương, con còn nhỏ nên chưa hiểu được đâu."
Trâu Dược Hoa quát lớn: "Cha đây đang tạo mối quan hệ cho con đó."
Lót đường cho tương lai của họ.
"Cha, thu lại sự kiêu ngạo của một kẻ giàu nhất trên mặt cha rồi mới đi nịnh bợ người khác được không vậy?"
Trâu Dược Hoa lập tức tối mặt.
Anh ta cũng đã từng bò từ chỗ thấp lên đến chỗ cao, thấp đến nỗi không thấp hơn được nữa. Nhưng lại ở rất lâu trên chỗ cao rồi, muốn anh ta lại quay về vị trí ban đầu, anh ta nhận ra mình không thể vứt bỏ sĩ diện mà cúi đầu được.
Anh ta đã từng nói với mình rất nhiều lần, phải vứt bỏ sĩ diện mới có thể bước lên đỉnh cao một lần nữa.
Nhưng làm sao dễ dàng như thế được?
Người từng đứng trên đỉnh núi ngắm phong cảnh thì cớ gì lại biến mình thành kẻ hèn mọn?
Trâu Dược Hoa thở dài: "Dương Dương, vậy con nói thử xem cha nên làm gì bây giờ?"
Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không biết cơ hội kế tiếp khi nào mới đến.
Trâu Dương nhặt hạt dưa, sắc mặt âm u: "Cứ ngồi chờ thôi, chỉ cần cha không ly hôn với Giang Mẫn Vân thì ngày nào dì ta vẫn là người nhà họ Giang, ngày đó cha dì ta sẽ không bỏ mặc dì ta."
Nếu không thể nào thoát khỏi Giang Mẫn Vân thì chi bằng lợi dụng cô ta triệt để.
Cái này… Trâu Dược Hoa vẫn thấy hơi nghi ngờ.
"Nếu cha không tin con thì cứ đi nịnh bợ người ta tiếp đi, con về đây."
Tới đây một chuyến cũng đủ làm Trâu Dương biết được chuyện gì đã xảy ra ở đây rồi. Người mà họ gọi là lãnh đạo chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên công chức bình thường của thành phố Bình Hương mà thôi.
Chỉ do mấy người ở đây đều quê mùa chưa hiểu sự đời nên mới coi đối phương thành lãnh đạo.
Nói tới cũng tức cười, thậm chí đến cả cha của nó cũng bị mê hoặc.
Cha của nó vẫn chưa hiểu rõ một nhân viên công chức nhỏ nhoi đến thông báo cho Giang Đức Bảo này cũng không có quá nhiều giá trị lợi dụng.
Chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
"Trước cứ từ từ đừng vội, đợi lát nữa chúng ta cùng về."
Trâu Dược Hoa vẫn ôm chút hy vọng việc mình có thể hoà hảo với người nhà họ Giang như lúc đầu và tạo quan hệ với nhân viên công chức thành phố Bình Hương này.
Đương nhiên mấy người này đều là những kẻ anh ta chưa bao giờ muốn cúi đầu nhìn dù chỉ một lần, bây giờ lại phải cúi đầu nịnh bợ đối phương.
Loại chênh lệch về tâm lý này có lẽ chỉ có một mình Trâu Dược Hoa được biết.
Mắt thấy không nói lọt tai được đối phương, Trâu Dương có chút hoài nghi một người như cha nó đời trước làm cách nào để ngồi lên được vị trí nhà giàu số một?
Bất kể năng lực hay là EQ thì anh ta cũng không xuất chúng.
Ngẫm nghĩ lại rất lâu, nó dần dần nhớ lại một chuyện.
Đó chính là đời trước nhà họ Trâu kinh doanh buôn bán có cả gia đình nhà họ Khương trợ giúp, mà những ngày tháng gian nan nhất cũng do nhà họ Khương gồng gánh thay Trâu Dược Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận