Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1352:

Đoàn người nhìn nhau không nói gì, mãi cho đến nhà ga, mắt thấy đã đến trạm, hai bên sẽ phải đường ai nấy đi.
Khương Thư Lan trấn tĩnh tinh thần dặn dò Khương Học Dân.
"Lát nữa chúng ta xe đi hai xe khác nhau, sau khi cháu lên xe thì đừng để ý tới ai cả. Đợi đến được nhà ga ở Thủ đô, lúc cháu xuống xe sẽ có một người tên Khảm Nhi giơ một tấm bảng lớn, trên đó viết tên của cháu, cậu ta đón cháu ở cửa ga, cháu đi theo cậu ta là được."
Nguyên nhân cô không đón đối phương được là vì Khương Học Dân là đàn ông mà không phải phụ nữ.
Nói đơn giản hơn một chút là lừa bán cậu ta cũng chẳng có giá trị gì.
Khương Học Dân vác hành lý, cậu ta gật đầu: "Cháu hiểu rồi."
"Cô, dượng, hai người giữ gìn sức khoẻ."
Cậu ta sẽ không khiến cô mình thất vọng.
Lời nói đến bên miệng nhưng Khương Thư Lan lại không biết nên nói thế nào.
Chỉ đành nhìn đối phương, không nói một lời.
Nhưng còn Chu Trung Phong lại đưa cho cậu ta một tờ giấy: "Nếu có gặp vấn đề gì thì đến tìm người này."
Anh đưa cho cậu ta địa chỉ và cách thức liên hệ của chú Quách.
Thư Lan bảo để đối phương rèn luyện, nhưng theo góc nhìn của Chu Trung Phong, nếu như đến lúc thật sự cần trợ giúp thì cũng không thể bỏ mặc.
Khương Học Dân do dự, nhưng vẫn nhận lấy: "Cảm ơn dượng."
Khi hai bên vừa định vào trạm rồi chia nhau lên đường thì bên phía kia, Giang Đức Bảo què chân xách hành lý, bên cạnh là Tưởng Lệ Hồng và Hổ Tử, họ cũng mang rất nhiều đồ đạc theo.
Đi theo đằng sau là Giang Mẫn Vân, Trâu Dược Hoa và Trâu Dương, xếp thành một hàng dọc.
Không biết có phải cãi nhau hay không mà bầu không khí trong đám người ấy vô cùng kỳ lạ.
Rõ ràng đi cùng nhau nhưng lại tạo nên gợn sóng.
Lúc Khương Thư Lan nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng thấy Khương Thư Lan.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí lập tức chìm vào yên tĩnh.
Họ chưa từng nghĩ sẽ gặp lại nhau ở đây.
Nói là oan gia ngõ hẹp cũng không quá.
Khương Thư Lan nhìn bọn họ, đồng thời bọn họ cũng đang nhìn Khương Thư Lan.
Đặc biệt Trâu Dược Hoa là người phản ứng rõ ràng nhất.
Bởi vì trong nhiều người như vậy mà anh ta chỉ nhìn lướt qua đã thấy được Khương Thư Lan, cô vẫn xinh đẹp giống như trước kia.
Hiện giờ cô gần như hoàn toàn trưởng thành, dáng người lả lướt hấp dẫn, làn da trắng nõn non mịn như phấn, cực kỳ giống một quả đào chín mọng.
Đẹp thuần khiết đến tột cùng khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng tất cả đều bị phá huỷ, bởi vì trong lồng ngực của cô đang ôm một đứa bé tầm ba bốn tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, trắng nõn sạch sẽ trông rất xinh xắn.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt cũng có thể đoán ra hai người họ là mẹ con.
Trong khoảnh khắc đó, lòng Trâu Dược Hoa nổi lên lửa giận như muốn thiêu đốt cả người anh ta.
Phải biết rằng ở kiếp trước, từ đầu tới cuối, Khương Thư Lan chỉ thuộc về một mình anh ta mà thôi.
Mà kiếp này Khương Thư Lan lại thuộc về một người đàn ông khác, thậm chí cô còn kết hôn sinh con với người kia.
Điều này làm cho Trâu Dược Hoa cực kỳ khó chịu.
Anh ta im lặng rất lâu, ánh mắt cũng chăm chú nhìn cô rất lâu, khiến cho Giang Mẫn Vân hết sức không vui. Cô ta giơ tay, cách lớp áo bông nhẹ lắc tay Trâu Dược Hoa nói nhỏ: "Nhìn đủ chưa?"
Câu nói này gần như lập tức kéo Trâu Dược Hoa từ trong cảnh mộng trở về hiện thực.
Ở trong giấc mơ, Khương Thư Lan thuộc về anh ta nên anh ta có thể quát mắng, mà trong hiện thực lại là Khương Thư Lan đang ôm một đứa bé đứng bên cạnh người đàn ông khác.
Hai người đứng rất gần nhau, dường như người đàn ông cũng thể hiện rõ quyền sở hữu của mình đối với cô.
Trâu Dược Hoa có cảm giác bị vạch trần, thẹn quá hoá giận mà quát lớn: "Tôi không biết cô đang nói gì."
Giang Mẫn Vân chỉ vào Chu Trung Phong lạnh lùng cười: "Anh nhìn bản thân mình rồi lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Khương Thư Lan kia đi, anh cảm thấy mình xứng sao?"
Trước kia khi hai người đi xem mắt, trên người Trâu Dược Hoa vẫn mang khí chất trầm ổn nho nhã.
Mà giờ đây đã mấy năm qua đi, anh ta cũng đã 40 tuổi, hơn nữa sự nghiệp và cuộc sống không như ý muốn khiến anh ta cũng già đi nhanh chóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận