Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1357:

Chu Trung Phong rũ mắt, lâm vào hồi ức: "Năm đầu tiên khi chúng ta ôm con đến thủ đô."
Thật ra vào ngày Khương Thư Lan sinh con anh đã có ý định thắt ga-rô rồi.
Có một số việc từng trải qua một lần, anh không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
Khi Thư Lan sinh con, cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi không thể khống chế nổi ấy cứ làm Chu Trung Phong khó quên cả đời.
Sở dĩ không buộc ga-rô ở hải đảo là vì khi ở một nơi như vậy tin tức không bao giờ giấu được.
Ngày hôm nay anh vừa buộc ga-rô, ngay ngày hôm sau toàn bộ hải đảo đều có thể biết chuyện này.
Và nó sẽ trở thành câu chuyện đầu đề trên toàn hải đảo.
Tuy anh không để ý, nhưng lại không muốn bản thân trở thành trò cười trong lời nói của đối phương.
Cho nên khi trở về Thủ đô, anh tìm được bạn bè trước kia đang làm trong bệnh viện rồi tiến hành phẫu thuật buộc ga-rô.
Khương Thư Lan nghe xong lập tức không nói thành lời, nếu tính thời gian thì đối phương đã buộc ga-rô được bốn năm.
Mà cô lại không biết chút gì.
Lòng Khương Thư Lan ngũ vị tạp trần, càng nhiều hơn là cảm động: "Anh bị ngốc đúng không?"
Chuyện lớn như vậy, thế mà bàn bạc với cô cũng không, cứ vậy mà tự mình quyết định.
Đàn ông trên hải đảo, trước giờ chưa từng nghe nói có ai đi buộc ga-rô, luôn luôn là phụ nữ tự đặt vòng.
Người đàn ông này… Người đàn ông này khiến cô không biết nên nói gì cho phải.
Bởi vì cách quá xa, căn bản không đụng tới, cô với chân qua khẽ đá anh vài cái, lặp lại câu nói: "Anh bị ngốc rồi đúng không hả?"
"Buộc ga-rô sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ."
Trong bóng đêm, Chu Trung Phong vươn tay túm lấy bàn chân như ngọc của Khương Thư Lan, thuận thế kéo cô xuống giường, Khương Thư Lan thở nhẹ một tiếng, ngay sau đó đã nằm trong lòng Chu Trung Phong.
Chiếc chăn kia cũng không biết rơi xuống từ lúc nào, Chu Trung Phong ôm cô rồi xoay người một cái, đè Khương Thư Lan ở dưới thân, gãi đúng chỗ ngứa đắp chăn lên người.
Chu Trung Phong cúi người nhích tới, giọng nói hơi khàn: "Không ảnh hưởng."
"Cái gì?"
"Không ảnh hưởng vấn đề sử dụng."
Anh đã thí nghiệm vô số lần.
Trong bóng đêm, khuôn mặt Khương Thư Lan đỏ bừng, không nhịn được giơ tay đẩy anh: "Anh đúng là….”
Hai chữ lưu manh vẫn chưa nói ra đã bị đối phương nuốt mất.
Người đàn ông ngay giây trước vẫn phong độ nhẹ nhàng, giây tiếp theo đã mạnh bạo như sói hổ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Khương Thư Lan.
Ngay cả cách hôn cũng chứa đựng vài phần chiếm đoạt và mạnh bạo.
Tựa như mưa rền gió dữ khiến Khương Thư Lan hoàn toàn không kịp trở tay.
Đã rất nhiều lần cô muốn đẩy anh ra, muốn nói là mặt đất rất lạnh.
Nhưng Chu Trung Phong lại không nhẹ không nặng cắn lấy vành tai cô, giọng nói trầm thấp: "Chúng ta chưa thử trên mặt đất bao giờ."
Còn chưa nói xong đã lâm vào điên đảo, trong thoáng chốc ấy, Khương Thư Lan đã ngồi trên eo anh.
Khương Thư Lan khẽ hô một tiếng: "Chu Trung Phong."
Vẫn chưa gọi hết câu thì lại bị một đợt mưa rền gió dữ đánh úp lại.
Khương Thư Lan cảm thấy anh như một gã điên, cứ một mực muốn chứng minh với cô. Rằng là dù buộc ga-rô cũng không hề ảnh hưởng đến vấn đề sử dụng.
Đêm nay, giường tre không hề lay động, nhưng tấm thảm trên mặt đất lại bị nhiễm từng lớp từng lớp vết nhơ, bầu không khí trong phòng tăng cao, chứa đựng sự nóng bỏng không nói nên lời.
Mà hậu quả của một đêm phóng túng chính là… Ngày hôm sau, suýt chút nữa Khương Thư Lan không xuống nổi giường.
Toàn thân như thể bị ai đánh một trận, eo đau lưng đau, còn có đôi chân, đi đường loạng choạng không còn chút sức nào khiến bà nội Chu nhìn thấy cũng không khỏi trừng mắt với cháu trai nhà mình.
Ngay cả cháo trắng buổi sáng cũng biến thành canh gà ác hầm sâm để Khương Thư Lan bồi bổ khí huyết.
Lúc Khương Thư Lan nhìn thấy bát canh gà ác hầm sâm kia, mặt tức khắc đỏ lên, suýt nữa vùi mặt vào trong bát.
Quá mất mặt.
Động tĩnh tối hôm qua thật sự quá lớn, ngay cả người già trong nhà cũng nghe được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận