Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 136:

Thời tiết vô cùng lạnh, những người phía sau đầu vẫn đầy mồ hôi, lớn tiếng mà ồn ào: “Đồng chí phía trước à, ôi thôi, đi nhanh chút đi, sắp kín cả cửa rồi, dồn chết người ta rồi!”
Cửa xe vừa đóng lại, có đến năm sáu người đứng chắn trước cửa, gần như ngực chạm ngực, mặt chạm mặt rồi, miệng gần như đặt cùng chỗ với nhau.
Lời này vừa nói ra đã khiến Khương Thư Lan như hoàn toàn thanh tỉnh.
Cô lên chiếc xe lửa đi hải đảo, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cả đời này của cô không còn có thể gặp lại Trịnh Hướng Đông được nữa.
Chu Trung Phong đeo trên vai ba túi hành lý, chen chúc vào con đường để đi, cố gắng mà di chuyển thành một đường, còn không quên đưa tay lên.
Quay đầu lại trong đám người mà nắm chặt lấy tay Khương Thư Lan, ống tay áo rộng che khuất đi hai bàn tay.
Thần sắc anh không hề thay đổi, ngữ khí bình tĩnh: “Đồng chí Thư Lan, đi về phía trước hai toa tàu nữa, chính là toa tàu giường nằm, sẽ không còn chật chội như vậy nữa, em sẽ được thoải mái hơn.”
“Nắm chặt tay anh, đừng buông ra.”
Nếu như buông ra sẽ tìm không nổi nữa mất.
Thái độ bình tĩnh cùng ngữ khí lạnh nhạt của Chu Trung Phong khiến cho Khương Thư Lan đột nhiên tỉnh táo lại, đúng vậy!
Quan tâm Trịnh Hướng Đông làm gì nữa chứ, bây giờ cô đã có gia đình rồi, lại còn là vợ quân nhân, cửa xe đã đóng lại, cô cũng không còn có quan hệ gì với Trịnh Hướng Đông nữa!
Sao cô phải sợ Trịnh Hướng Đông?
Nghĩ đến đây, Khương Thư Lan hít thật sâu vào một hơi, tiếp tục đi về phía trước, một tay cô nắm lấy tay Chu Trung Phong, một tay kia thì nắm lấy tay Tiểu Thiết Đản.
Cũng không quên nâng cao lồng gà đang treo trên cánh tay lên một ít để tránh đụng phải người khác.
Cô nói với Chu Trung Phong: “Anh cứ đi về phía trước đi, đến toa có giường nằm rồi, em và Tiểu Thiết Đản sẽ không mất dấu nữa đâu.”
Những người bên cạnh nghe thấy bọn họ nói sẽ tới toa có giường nằm, lập tức cảm thấy ngưỡng mộ.
Toa xe có giường nằm không dễ mua chút nào, cần phải có công việc là nhân viên công chức của nhà nước, được đơn vị công tác viết thư giới thiệu cho thì mới có thể mua được.
Hơn nữa, còn cần có tài chính thì mới mua được vé.
Dù sao một vé giường nằm cũng phải tới ba mươi đồng, tương đương với tiền lương một tháng không ăn không uống, mấy ai mà dám bỏ tiền ra mua?
Tiếc tiền không mua, không có người viết thư giới thiệu, cũng chỉ đành ngồi hai ngày liền trên ghế cứng mà thôi.
Những người khác đành dùng con mắt cực kỳ ngưỡng mộ nhìn một nhà ba người Khương Thư Lan rời khỏi toa ghế ngồi.
Cứ như vậy, Khương Thư Lan đầu đầy mồ hôi, làm gì còn nghĩ đến Trịnh Hướng Đông ở bên ngoài nữa?
Vất vả lắm mới rời khỏi ba toa ghế ngồi, cuối cùng cũng đến được toa giường nằm.
Khương Thư Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô vẫn nắm lấy tay Tiểu Thiết Đản, cùng Chu Trung Phong đi tìm vị trí của bọn họ.
Vừa đi vừa ầm thầm đánh giá toa xe giường nằm.
Bên này có ít người hơn toa ghế ngồi rất nhiều, cũng im ắng hơn, hơn nữa một toa cũng chỉ có sáu chỗ nằm bên một dải ngăn cách.
Mỗi một chỗ nằm đều phân làm ba phần trên giữa dưới, vị trí giữa các giường rất chật hẹp, mà cuối giường chính là cửa sổ của xe lửa, trên cửa sổ treo một tấm rèm màu xanh lam đang được xếp gọn ra.
Vừa vặn có thể nhìn thấy được sân ga ở bên ngoài.
Nghĩ đến phía bên ngoài sân ga, sắc mặt Khương Thư Lan lập tức trắng bệch lại, cô cúi đầu, nắm chặt lấy tay Tiểu Thiết Đản tiếp tục đi.
Lúc đến toa giường nằm, Chu Trung Phong sớm đã buông tay ra, loại trường hợp công cộng này không thích hợp để nắm tay cho lắm.
“Còn có hai toa xe nữa.” Thanh âm Chu Trung Phong đầy vẻ bình tĩnh, quay đầu lại an ủi cô: “Trịnh Hướng Đông đuổi tới không kịp đâu, cho dù là đuổi theo cũng đừng sợ.”
Ngày kết hôn đã không cho đối phương cướp đi được Khương Thư Lan thì lần này cũng đừng hòng cướp được.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng ừm một tiếng, mắt liên tục nhìn thẳng về phía trước, cô không thể, cũng không dám nhìn về phía sau.
Tiểu Thiết Đản ở bên cạnh nhìn khắp xung quanh, nhìn bên này bên kia, cẩn thận mà cắn môi, đi nhanh hơn để theo kịp phía sau, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Bên ngoài nhà ga.
Giọng thét gọi vừa rồi của Trịnh Hướng Đông vừa vang lên, dường như tất cả mọi người bên trong toa xe đều ló đầu ra nhìn hắn ta như hộp cá mòi.
Ngay lập tức hơn trăm ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hướng Đông đang không có chút e ngại.
Hắn ta đẩy người kiểm phiếu ra, chạy đuổi theo về phía trước qua mấy toa xe, hắn ta ngẩng đầu kiễng chân, đi tìm qua từng toa từng toa một, trừng đôi mắt thật to lên.
Đi cùng xe lửa có đến mấy trăm hơn ngàn người, tất cả đều ở cùng với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận