Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1374:

Khương Thư Lan nói: “Chính em muốn tham gia mà.”
“Em muốn tham gia thi.”
“Chu Trung Phong, anh nghe không, em muốn tham gia thi đại học!!”
Cuối cùng Khương Thư Lan cũng tức đến đỏ mắt, hệt như một con thỏ: “Anh không cho em tham gia thi, em liền, em liền....” Ly hôn.
Hai chữ còn chưa nói xong đã bị Chu Trung Phong chặn lại.
Anh giơ tay bang xuống một cái tát lên mông Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan tức khắc xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đã hai mươi mấy tuổi rồi còn bị Chu Trung Phong đét mông.
Khương Thư Lan ngứa răng, liền nhắm vào cổ tay Chu Trung Phong cắn hạ xuống, để lại hai dấu răng trên cổ tay anh.
“Còn nói sao?” Chu Trung Phong vừa bị cắn vẫn không cảm xúc hỏi.
Khương Thư Lan nói to, quật cường trừng mắt nhìn anh: “Anh không cho em tham gia, em dám nói chứ.”
Lời hay đều nói xong, đối phương vẫn không hề đáp ứng.
Tại sao lại có người như vậy được?
Chu Trung mang theo vài phần sinh khí, lúc trước hai người họ đã nói với nhau, mặc kệ hôn nhân nhiều gian nan đều sẽ không nói ra hai chữ ly hôn.
Không nghĩ đến mới bao lâu Thư Lan liền nói ra hai chữ này.
Anh trực tiếp đứng lên đem Thư Lan ném trên giường, giây tiếp theo, anh nới lỏng hầu kết ở chỗ cổ áo, thời điểm Thư Lan còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đối phương trực tiếp cúi người bò lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người hô hấp đan chéo, gương mặt tương dán không đến nửa cen ti mét.
“Còn nói sao?”
“Vẫn cứ nói đấy!” Tính tình Khương Thư Lan cũng rất cứng đầu: “Anh không cho em tham gia thi đại học.”
Chu Trung Phong vừa nghe lời này liền cúi đầu cắn ở môi cô: “Vẫn còn dám nói?”
“Dám chứ!”
Một người dùng sức hỏi, một người dùng sức trả lời.
Khương Thư Lan thậm chí còn hung hăng tiến đến, cắn cánh môi đối phương đến mức chảy máu, cô quật cường nhìn đối phương.
“Chu Trung Phong, em tuy là vợ anh, nhưng anh không thể dập tắt ước mơ của em được.”
Cô là Khương Thư Lan, một người độc lập, sau này mới là vợ của Chu Trung Phong.
Tiếp theo mới làm mẹ của Nháo Nháo cùng với An An, mới làm con dâu tôn tức.
Chu Trung Phong nghe được lời này liền trầm mặc xuống, anh cúi đầu nhìn cô, máu ở khoang miệng hai người đều tràn ra đôi chút, mang theo một vị tanh của máu.
“Thư Lan, anh không dập tắt ước mơ của em.”
Anh chỉ là nghĩ cô sẽ sức cùng lực kiệt.
Hiện tại mà nói, Thư Lan một mình quản lý doanh số của bốn nhà xưởng, còn các đơn đặt hàng liên lục sẽ khiến cô bị quá sức.
Hơn nữa trong nhà còn có con trẻ.
Còn việc đầu tiên quan trọng là thi cử đại học, Thư Lan dù có là người sắt cũng sẽ không chịu nổi.
Đề tài nói dường như quay về điểm xuất phát.
Khương Thư Lan lui một bước, tạo ra một khoảng cách giữa hai người.
“Nếu em chấp nhận lấy anh, ở bộ đội vất vả như vậy, cũng nguy hiểm như vậy, anh đi xuất ngũ rồi, anh sẽ rao sao đây?”
Cái này.... đương nhiên không có khả năng, Chu Trung Phong cơ hồ do dự cũng không đưa ra câu trả lời.
Bảo vệ quốc gia là lý tưởng của anh, thân này của anh dù tàn cũng phải phấn đấu đạt được mục tiêu.
Không phải vì vất vả hay nguy hiểm mà từ bỏ được.
Khương Thư Lan buông tay: “Anh xem, cả anh cũng không biết, anh dựa vào cái gì mà bắt em trả lời?”
“Chu Trung Phong, đối với em mà nói cũng giống như anh, em muốn tham gia chuẩn bị thi đại học, em muốn hoàn thành ước mơ nhiều năm trước chưa thành, cho dù vất vả em cũng nguyện ý.”
Chu Trung Phong lập tức trầm mặc, anh tựa hồ không tìm được lý do thuyết phục đối phương.
“Nếu như....” Em quá vất vả.
“Không có nếu.”
Khương Thư Lan nhìn anh, thần sắc kiên định: “Bất luận không có nếu như gì cả.”
“Em nhất định sẽ tham gia thi đại học, đi khảo nhập đại học.”
Lúc cô nói lên lời này, trên mặt cũng bừng sáng lên.
Chu Trung Phong cũng không còn cách nào khuyên nhủ, cũng chẳng thể mở miệng nói.
Đến cuối cùng lời nói đến bên miệng biến thành một câu: “Em cần anh làm gì không?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Khương Thư Lan sáng lên, cô nhào đến Chu Trung Phong: “Chu Trung Phong, anh chịu rồi sao?”
Tuy rằng nếu đối phương không đáp ứng thì cô vẫn sẽ đi thi, nhưng vẫn nên để ý đến nét mặt của anh, hai việc này không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận