Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 138:

Nghĩ đến đây, Chu Trung Phong liền đi về phía nhân viên tàu, thì thầm bên tai đối phương một lát, nhân viên tàu nhíu mày mà nhìn về phía cửa sổ: “Đồng chí, tôi sẽ xử lý ngay lập tức.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, đứng ngay tại chỗ, hai cánh tay rộng lớn, một bên che chở cho Khương Thư Lan, một bên che chở Tiểu Thiết Đản, sắp xếp ổn thỏa chỗ đứng cho cả hai người.
Một phút sau.
Chu Trung Phong nâng tay lên, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, còn một chút nữa thôi là đến giờ xe lửa khởi hành rồi.
Anh vén bức màn che cửa kính xe ở toa xe lên, ánh mắt trời lập tức chiếu vào, đầu Trịnh Hướng Đông đầy tóc trắng, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, cứ như vậy không chút che dấu mà lộ rõ ra mồn một.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc ánh mắt Chu Trung Phong chạm phải Trịnh Hướng Đông, đồng tử của người đầu đầy tóc trắng kia co rút lại, sau đó hai người đối diện với nhau cách cánh cửa xe thủy tinh.
Anh gõ gõ vào cánh cửa thủy tinh, nhẹ nhàng hạ xuống, Trịnh Hướng Đông bắt đầu im lặng.
Chu Trung Phong giật giật môi, im lặng rồi nói: “Đừng có dọa cô ấy!”
Dứt lời, Chu Trung Phong liền xoay người rời đi.
Trịnh Hướng Đông ngay lập tức ngây người trong chốc lát, nhưng lúc nhìn thấy Chu Trung Phong, hắn ta lập tức kích động một hồi, sau đó là oán hận, hắn ta phá cửa kính xe kịch liệt: “Chu Trung Phong, anh đi ra đi, có bản lĩnh thì đi ra đây!”
“Khương Thư Lan là của tôi, anh dựa vào cái gì mà mang cô ấy đi?”
Chỉ là lời nói của Trịnh Hướng Đông còn chưa kịp truyền vào bên trong xe.
Xe lửa đã phát ra tiếng còi bén nhọn, bánh xe bắt đầu lăn trên đường ray kêu lên ầm ầm, phát ra âm thanh loảng xoảng đến chói tai khiến tất cả lời nói của Trịnh Hướng Đông đều bị lu mờ dưới tiếng còi xe lửa.
Trịnh Hướng Đông thở hổn hển mà đuổi theo, trên khuôn mặt tuấn mỹ liền hiện lên mấy phần dữ tợn: “Chu Trung Phong, anh mau trả lại Khương Thư Lan cho tôi!”
Hắn ta vừa mới nhấc chân đã bị hai người ở phía sau túm lấy bả vai, đối phương quát một tiếng chói tai: “Đồng chí, mời anh đi ra ngoài, đồng chí mời anh đi ra ngoài!”
“Anh đã vi phạm việc vượt toa xe, chúng tôi có quyền bắt anh lại!”
“Bắt con mẹ nhà mấy người ấy!”
Trịnh Hướng Đông dùng sức mà tránh ra, dùng một cước đá văng hai cán sự.
Không muốn sống nữa mà đuổi theo về phía trước, mắt thấy sắp đưa tay ra mở được cửa toa xe phía trước rồi. Mắt hắn ta sáng lên, đang muốn nhảy lên bò về phía trước.
Đáng tiếc, hắn ta lại bị người ta túm được chân, âm thanh của đối phương cực kỳ nghiêm khắc: “Vị đồng chí, anh không những vượt toa xe, còn tấn công nhân viên xe của chúng tôi, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!”
“Anh còn phản kháng nữa, chúng tôi sẽ nộp anh lên sở cảnh sát.”
Sự chậm trễ này khiến Trịnh Hướng Đông chỉ có thể trở mắt ra mà nhìn.
Cuối cùng trốn vào một chỗ ngồi bên cạnh, hắn ta quay đầu lại nhìn hai cán sự viên, sắc mặt trở nên dữ tợn, hổn hển mà kêu gào: “Đợi tôi tìm được người đã rồi các người muốn bắt thế nào thì bắt, hiện tại thì im ngay cho tôi!”
Hắn ta hành xử như thể thực sự bị điên rồi, không còn quan tâm hai vị cán sự có phản ứng như thế nào nữa.
Cứ vậy mà trực tiếp bỏ chạy để trốn khỏi đó, đuổi theo về toa xe phía trước đang dần tiến xa khỏi hắn ta, đi vào được toa xe thì hô to.
“Khương Thư Lan, em đừng bỏ mặc anh, em đừng bỏ mặc anh như vậy!”
Giọng thét mang theo chút khàn khàn, cùng với vài phần tuyệt vọng.
Người dù có nhanh, nhưng làm sao mà có thể nhanh được bằng xe lửa.
Mắt thấy xe đi càng ngày càng xa, dần đi ra xa khỏi nhà ga.
Trịnh Hướng Đông vẫn không chịu từ bỏ, hắn ta vừa chạy trốn, vừa tránh né đi người phía sau, mãi đến khi kiệt lực rồi, hắn nhìn về chiếc xe lửa đang đi xa dần khỏi tầm mắt mình, ánh mắt còn đang có chút hy vọng, lập tức tràn ngập sự thất vọng: “Khương Thư Lan!”
Hắn ta hô to trong vô thức, nhưng lại không thể phát ra được âm thanh gì nữa.
Giọng nói của hắn sớm đã bị gió lạnh thổi bay đi rồi.
Khương Thư Lan đi rồi, hoàn toàn đi thật rồi, đi đến một nơi hắn ta hoàn toàn không biết là ở đâu, từ nay về sau, bọn họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Thân ảnh hắn ta càng ngày càng chậm, hai chân càng ngày càng vô lực.
Mãi đến khi bị hai nhân viên tàu ở đằng sau đuổi đến kịp.
Cả người Trịnh Hướng Đông đều ngã trên mặt đất, mặt hướng xuống đất, phun ra một mảng máu.
Lúc này đây, hắn ta không còn chút phản kháng nào nữa, chỉ đành lẳng lặng nhìn bóng dáng xe lửa biến mất dần.
Nhân viên tàu bên cạnh cũng trở nên phát cáu: “Anh cũng kiên cường thật đó, anh chạy tiếp đi, chạy tiếp đi!”
Trịnh Hướng Đông không trả lời nữa.
Nhân viên tàu cũng hiểu được người này chẳng khác nào mắc bệnh thần kinh cả.
Bọn họ khom người cúi đầu xuống, kéo Trịnh Hướng Đông đang ngã trên mặt đất lên, lại bị Trịnh Hướng Đông đẩy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận