Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 139:

Hắn ta không còn sức lực nữa, cứ vậy đi tiếp trên đường sắt.
Hắn ta không còn muốn sống nữa sao?
Không có Khương Thư Lan, hắn ta không còn muốn sống nữa.
Chuyện này, hai nhân viên tàu cũng cứng người trong chốc lát, tiếp lên gọi: “Ôi, dù có bắt anh lên sở cảnh sát thì cũng sẽ không bị phán tội tử hình đâu, anh làm như vậy là sao chứ?”
Đi về phía đường ray xe lửa như vậy rõ ràng là không muốn sống nữa!
Trịnh Hướng Đông vẫn như thể không nghe thấy gì, dùng sức đi về phía đường ray.
Đi được một chút, khuỷu tay lại bị trượt trên mặt đất, lộ ra một mảng máu, trộn với than đã trên đường ray, nhuộm thành một màu đỏ thẫm.
Mắt thấy không thể cố được nữa, hai nhân viên tàu gấp đến độ nói năng loạn xạ hết lên, cấp trên nói bọn họ đi xử lý vị đồng chí này chứ không có nói để vị đồng chí đó đi tìm đường chết!
Thời khắc mấu chốt, vẫn là anh ba Khương từ phía bên ngoài sân ga chạy tới đó.
Lúc biết được Trịnh Hướng Đông vốn uống thuốc ngủ đang hôn mê ở nhà đã lại chạy đi ra ngoài, anh ba Khương lập tức biết là hỏng rồi, sợ Trịnh Hướng Đông sẽ lại gây ra chuyện xấu, người nhà lập tức để anh đi một chuyến tới nhà ga.
Để ngăn Trịnh Hướng Đông lại, nhưng làm sao mà đoán ra được.
Vậy mà lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Trịnh Hướng Đông đang tìm đường chết!
Trịnh Hướng Đông là ai chứ?
Chính là nhân vật nổi danh ghê gớm khắp mười phương tám hướng quanh công xã của bọn họ, một kẻ khiến cho người khác nhìn thấy phải e ngại đến tận xương tủy như hắn ta, vậy mà lại đang tự mình đi tìm đường chết sao?
Nếu không phải anh ba Khương tự mình chứng kiến cảnh tượng này, anh ấy quả thực sẽ không tin được vào mắt mình.
Anh ấy vội vàng chạy đến, túm lấy cánh tay Trịnh Hướng Đông, gào thét: “Trịnh Hướng Đông, cậu không muốn sống nữa sao!?”
Trịnh Hướng Đông đã đi được đến đường ray thì lại bị mấy người anh ba cùng hợp lực kéo trở về.
Hai mắt Trịnh Hướng Đông vô thần, lúc nhìn thấy được là anh ba Khương, ánh mắt hắn ta giật giật, thanh âm chua xót: “Lão tam Khương, Khương Thư Lan không cần tôi nữa.”
Trịnh Hướng Đông là người kiêu ngạo đến nhường nào kia chứ!
Bộ dạng không còn chút sức lực nào như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh ba Khương nhìn thấy.
Anh ấy túm lấy người Trịnh Hướng Đông rồi thả ra: “Em gái tôi kết hôn rồi, con bé thực sự không cần cậu đâu!”
Lúc buông ra, anh ấy mới nhận ra được người kia lúc trước khỏe đến mức nào!
Nhưng ba ngày này, hắn ta đã gầy đi đến mức chỉ còn bộ xương khô, tóc cũng bạc đi như thể tóc của người già rồi.
Bộ dạng này của Trịnh Hướng Đông khiến anh ba Khương muốn mắng cũng không được, người mà anh ấy vốn nên hận thấu xương, lúc này đây, vậy mà lại cảm thấy hắn ta rất đáng thương.
Thực sự là gặp quỷ rồi.
Anh ba Khương xua xua tay với hai nhân viên tàu, ý bảo bọn họ tạm thời rời đi trước đi.
Nếu không anh ấy sợ nếu bị kích động lần nữa, Trịnh Hướng Đông sẽ tiếp tục chạy ra đường ray rồi người cũng không còn nữa mất....
Mạng này của hắn ta lại ám lên người em gái anh ấy thì thực sự khổ cho em gái anh ấy quá!
Đợi sau khi nhân viên tàu rời đi rồi, anh ba Khương cùng ngồi song song với Trịnh Hướng Đông ở ven sân ga.
Anh ấy nghĩ nghĩ gì đó, nhớ ra Trịnh Hướng Đông có hút thuốc, lấy ra từ bên trong túi một cây thuốc lá cho hắn ta: “Có hút không? Có bình thường trở lại chưa?”
Thuốc lá là thứ rất tốt để hòa hoãn lại tinh thần thắt chặt cảm xúc.
Trịnh Hướng Đông nhìn thoáng qua cây thuốc, người từ trước đến nay vô cùng nghiện thuốc như hắn ta cuối cùng lại lắc đầu: “Khương Thư Lan không thích hút thuốc, cô ấy mà thấy vậy sẽ không vui đâu.”
Vậy nên, dù hắn ta có nghiện hút thuốc đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ hút thuốc ở trước mặt của Khương Thư Lan.
Điều này... anh ba Khương sửng sốt, cất thuốc lá đi: “Em gái tôi không còn ở đây nữa rồi.”
“Anh là anh ba của Khương Thư Lan!”
Trịnh Hướng Đông sau khi nói xong lời này liền trở nên im lặng.
Nếu không phải anh ấy là anh ba của Khương Thư Lan, anh ấy cũng không thể nào tóm được hắn ta.
Trịnh Hướng Đông đều có suy nghĩ rằng, chỉ cần thứ gì có liên quan đến Khương Thư Lan, hắn ta sẽ đối đãi cho thật tốt.
Anh ba Khương cất điếu thuốc đi, nhìn Trịnh Hướng Đông như vừa mất nửa cái mạng kia, nói với hắn ta: “Trịnh Hướng Đông, trước đây tôi thấy cậu là một tên không ra gì, nhưng hiện tại nhìn cậu thực sự rất đáng thương.”
Trịnh Hướng Đông im lặng không nói gì.
Anh ba Khương cũng không phản đối, trước kia hận không thể liều mạng với đối phương, không ngờ lại có ngày ngồi cùng với nhau để tâm sự như vậy, đúng là kỳ quái.
“Bỏ đi, tôi không nói gì nữa.” Anh ba Khương giữ ngữ khí thản nhiên: “Tôi hỏi cậu một câu, nếu cậu còn tiếp tục như vậy nữa, có phải muốn khiến em gái tôi dù có kết hôn rồi cũng không được sống yên ổn hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận