Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1391:

Tại sao một ngày quan trọng như khảo thí đại học lại mang một thân quần áo dơ đến?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trâu Dương cứng đờ, nó cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của Khương Thư Lan, tức khắc nó cũng thấy được trên quần áo có dính gạo.
Trâu Dương tức khắc có vài phần xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng: “Ừm, có lẽ buổi sáng lúc Tiểu Mỹ thay đồ cho đã bị dính.”
Giang Mẫn Vân sẽ không quản nó, càng sẽ không cho nó giặt quần áo.
Như vậy lại càng làm Trâu Dương hoài niệm về ngày trước với dì Thư Lan, những việc này nếu là dì Thư Lan làm chắc chắn sẽ không có thứ gì dính được lên quần áo.
Như vậy thì Tiểu Mỹ cùng với nó và cha nó cả đời cũng đều được mặc quần áo sạch sẽ.
Mà không phải giống như bây giờ.
Khương Thư Lan đối với nó trả lời không có hứng thú, chỉ là lãnh đạm mà ừm một tiếng.
Sau đó liền hỏi lại một câu: “Con như thế nào còn không đi đi?”
Quấy rầy cô ôn bài tập quá đi.
Trâu Dương: “……”
Trâu Dương hít sâu một hơi, tại đây một khắc này, nó thậm chí còn có chút quên ý đồ ban đầu của nó đến đây làm gì.
“Dì Thư Lan, con, con là muốn hỏi, dì cũng tới tham gia thi đại học sao?”
Khương Thư Lan cảm thấy Trâu Dương lớn lên lại cực kỳ phiền, còn không bằng bộ dạng hùng hồn lúc nhỏ trước kia.
Cô lãnh đạm gật gật đầu.
Trâu Dương còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến bộ dạng lạnh nhạt kia của Khương Thư Lan, tức khắc đem lời nói nuốt lại không nói nữa.
Bên kia Trâu Dược Hoa thấy rõ một màn này, anh ta mới không khỏi sốt ruột túm lại cánh tay Trâu Dương: “Con cùng với cô ta có thỏa thuận gì với nhau rồi?”
Khương Thư Lan đời trước, chính là kiểu phụ nữ chỉ quanh quẩn trong bếp, làm công việc nội trợ bếp núc.
Tại sao một người như cô lại có thể tham gia thi đại học?
Khương Thư Lan nếu có thể thi có được thứ hạng tốt, Trâu Dược Hoa này chắc chắn xấu hổ đến mức muốn ăn phân luôn.
Trâu Dương bị túm nên có chút ngốc, nó lảo đảo một lúc rồi quay đầu nhìn xuống Khương Thư Lan.
Từ lúc bắt đầu làm lại cuộc đời, nó với cha cũng giống nhau, đối với dì Thư Lan có sự bất mãn mãnh liệt vùng phẫn hận.
Nhưng mà khi từ từ lớn lên rồi, Trâu Dương phát hiện dì Thư Lan cũng không cần bọn họ ở bên.
Ngược lại bọn họ mới phải cần đến Thư Lan
Đạo lý này cũng là do đứa trẻ Trâu Mỹ tám tuổi dạy cho nó.
Ý thức được chuyện này, Trâu Dương tránh né tay Trâu Dược Hoa: “Cha, buông con ra, con sẽ đi trên con đường của chính mình.”
Dừng một chút, nó mới ngẩng đầu phức tạp mà nhìn thoáng qua Khương Thư Lan: “Hơn nữa, dì Thư Lan nếu tham gia đi thi đại học, dì ấy so với cha còn dũng cảm hơn nhiều không phải sao?”
Mà cha của nó rõ ràng đời trước cũng là một người có vị thế giàu có.
Đời này lần lượt là việc nào đi chăng nữa, Trâu Dương không gì sánh bằng được.
Chỉ trích con của mình như vậy, hơn nữa chính anh ta ở bên Khương Thư Lan vẫn luôn khinh thường cô.
Làm Trâu Dược Hoa thiếu chút nữa là muốn thét xé rách không khí, nhưng mà nghĩ đến đây là cửa trường thi, cơn hỏa giận của anh ta liền nhịn xuống: “Con nói bậy gì đó?”
“Chạy nhanh đi vào đi, không đạt được Trạng Nguyên kỳ thi đại học thì cứ xem như cha sẽ lột da của con ra đi.”
Trâu Dược Hoa tức muốn hộc máu, có chút nói mà không lựa lời.
Câu này làm cho người ngoài đi thi đều ngoái lại nhìn.
Trâu Dương cảm thấy rất mất mặt, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay Trâu Dược Hoa mà chạy, mà đứa em gái mười tuổi Trâu Mỹ cũng nhìn theo anh trai rời đi.
Con bé ngẩng đầu nhìn về phía người cha Trâu Dược Hoa của mình: “Cha, cha như vậy thực…” Thực cái gì thì con bé cũng không nói được.
Con bé chỉ biết cha của nó thực sự không thích người này.
Trâu Dược Hoa nhìn hai anh em này, đứa nào cũng đối nghịch với cha của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận