Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1392:

Làm anh ta tức đến mức phổi muốn vỡ ra rồi.
Anh ta túm lấy tay áo của Trâu Mỹ, đè thấp tiếng nói rít gào: “Con thì biết cái gì? Cô ta, Khương Thư Lan là cái gì? Cô ta trước kia chỉ đáng làm người rửa chân cho cha thôi.”
Lời nói còn chưa nói xong, không biết tự khi nào, Khương Thư Lan cầm một thùng nước lạnh xối từ trên đỉnh đầu Trâu Dược Hoa xối xuống, giọng nói của cô lạnh lùng: “Nói đủ chưa?”
Nước lạnh xối trên đầu Trâu Dược Hoa làm anh ta theo bản năng mà run bật lên một cái: “Khương Thư Lan!”
Anh ta phẫn nộ rít gào lên ba tiếng.
Khương Thư Lan hướng tới bảo vệ khoa mà vẫy tay: “Đồng chí, nơi này có một kẻ điên làm nhiễu loạn trật tự trường thi.”
Lời này rơi xuống, người bảo vệ khoa liền chạy đến đây.
Ban đầu, Trâu Dược Hoa nháo nhào một chút đã làm mọi người chú ý đến, trong mắt bọn họ vốn đã rất bất mãn rồi.
Mà Khương Thư Lan kêu hô như vậy, cũng xem như giúp bọn họ quang minh chính đại giải quyết tên rắc rối này.
Trâu Dược Hoa trực tiếp bị kéo ra khỏi khu vực trường thi, loại người này rống to kêu to như thế sẽ ảnh hưởng đến thí sinh tham gia khảo thí bên trong.
Trâu Dược Hoa không nghĩ tới, trong trí nhớ của anh ta, Khương Thư Lan vốn là một người nhát gan yếu đuối không dám ngẩng đầu, vậy mà bây giờ dám quật cường chống lại anh ta.
Thế nhưng cô lại trực tiếp tìm người tới đuổi anh ta đi.
Anh ta tức muốn hộc máu: “Khương Thư Lan, cô làm cái gì vậy? Mau bảo bọn họ buông tôi ra.”
“Khương Thư Lan, cô có nghe thấy không vậy?”
Khương Thư Lan căn bản không phản ứng anh ta, trực tiếp quay đầu đi vào trường thi.
Cứ như vậy phớt lờ Trâu Dược Hoa làm anh ta nổi điên lên, anh ta hướng đến bóng dáng Khương Thư Lan hét lớn: “Khương Thư Lan, cô thi không đậu, chắc chắn cô sẽ thi không đậu.”
Lời này còn chưa nói xong, miệng mồm oanh tạc của anh ta đã bị một đôi ông bà lão trong nháy mắt làm cho không nói được nữa.
Xong xuôi, mọi thứ mới có thể an tĩnh được như cũ.
“Mang người này đi, đừng để hắn đến gần trường thi.”
Bảo vệ khoa đội trưởng phân phó nói, căn bản không cho Trâu Dược Hoa có đường sống phản kháng, trong tức khắc lôi anh ta đi ra xa.
Không có Trâu Dược Hoa quấy rầy, Khương Thư Lan cảm thấy thế giới đều phảng phất mang theo an tĩnh.
Chờ đến khi cô ngồi vào vị trí trường thi, lúc nhìn xuống bài thi được phát, hốc mắt liền đỏ trong nháy mắt.
Kỳ thật không chỉ có mình cô mà còn không ít thí sinh lúc nhìn bài thi được phát đều rất kích động.
Vì giờ khắc này, chỉ vì một bài thi đại học mà bọn họ đã chờ nhiều năm đến như vậy rồi.
Cảm xúc kích động qua đi, mọi người đều bắt đầu vùi đầu vùi cổ mà viết, đây là cơ hội đổi vận mệnh duy nhất của bọn họ.
Khương Thư Lan cũng không ngoại lệ, cô so người khác có ưu thế hơn, đã biết tin tức thi đại học này trước đến nửa năm.
Hơn nữa, giáo tài cao trung cũng có đủ, còn có chú Quách ở ngoại viện, từ thủ đô bên kia đều cho rằng cô bắt chước bài thi, càng đừng nói còn có lão hiệu trưởng giúp đỡ, mặt này ông ấy không có, có được tư liệu lưu lại đã cực kỳ quý giá rồi.
Khương Thư Lan trước khi hạ bút cũng đã dự liệu trước, không thể so sánh với những người không làm bài mà gấp rút đến độ vò đầu bứt tai.
Cô bình tĩnh hơn họ rất nhiều.
Buổi sáng thi ngữ văn rất nhanh đã xong rồi, tiếp theo buổi chiều thi toán học, tiếp đến là lịch sử, địa lý, chính trị.
Kỳ thi đại học cứ như vậy liền kết thúc.
Cuối cùng Khương Thư Lan cũng thi xong hết một lượt, lúc mà từ trường thi ra dường như có cảm giác đã qua hết mấy đời rồi.
Liền phảng phất cảm giác gánh nặng đè ở trên người, lập tức nhẹ đi không ít.
Mà cô mới vừa ra tới, đã bị đội sản xuất thanh niên trí thức cùng thí sinh công xã vây quanh: “Đồng chí Khương, đồng chí Khương, đề cuối cùng của đồng chí, đáp án là nhiều hay ít?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận