Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1397:

Bộ dạng này của cô rất có khí thế, phóng viên tỉnh thành kia liền theo bản năng nói: “Hoặc là để mọi người chụp một tấm ảnh cũng được, sau đó chúng tôi tìm người nhà cô phỏng vấn.”
Khương Thư Lan gật gật đầu, sau đó đứng ở trước mặt phóng viên, nói thẳng: “Chụp đi.”
“Tôi không có nhiều thời gian.”
Phóng viên tỉnh thành chỉ biết im lặng: “……” Chưa thấy qua trường hợp không muốn phỏng vấn như này.
Anh ta nhịn không được mà thở dài: “Bạn học Khương Thư Lan, cô che kín mít hết rồi.”
Còn lộ ra chỗ nào để chụp đâu chứ.
“Cứ như vậy đi, tôi không nghĩ phải lộ mặt.”
Khương Thư Lan ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại không phải thương lượng, mà là thông báo rằng cô muốn vậy.
“Có chụp không? Nếu không tôi liền đi ngay đây.”
“Chụp chụp chụp!”
Phóng viên tỉnh thành kia tức khắc nhượng bộ, cầm máy ảnh lên hướng về Khương Thư Lan mà xả một tràn răng rắc răng rắc, chụp liên tiếp ba nháy.
Khương Thư Lan hướng tới cha Khương và mẹ Khương nói: “Cha mẹ, phiền hai người tiếp đãi bọn họ giúp con.”
Nói xong liền vội vã rời sân đi.
Thân là người nhà, họ cũng tự nhiên biết được Khương Thư Lan vì cái gì mà gấp gáp rời đi như vậy.
Mẹ Khương thở dài, ngay sau đó, tiếp đón một nhóm người vào nhà.
Mà phóng viên lại tới tò mò hỏi: “Thím này, không biết Trạng Nguyên đang đi đâu vậy?”
Đối phương rõ ràng thực sự đang rất sốt ruột.
Mẹ Khương trầm mặc một lúc, chậm rãi nói.
Mà bên ngoài.
Khương Thư Lan vừa ra khỏi nhà họ Khương, trong lòng đã bày ra một loạt câu thông báo, liền hướng đến trên mộ lão hiệu trưởng mà chạy.
Dọc theo đường đi, bông tuyết bay xuống ở trên mặt lại rơi xuống, không biết là nước mắt hay là tuyết tan chảy.
Khương Thư Lan cứ chạy một hơi đến đích, bất luận là thứ gì cũng không cản cô lại được.
Chỉ là…. nhìn đến đống giấy tiền vàng bạc được đốt trước mộ, đồng tử Khương Thư Lan chợt rụt lại.
Là ai? Ai có thể đến sớm hơn cả cô?
Khương Thư Lan theo bản năng mà dùng tay vạch ra từng hàng cây cối, cây cối cao lớn bao trùm một tầng tuyết thật dày, lúc cô vạch ra từng lá, đầu ngón tay bị tuyết đông lạnh đến phát đau buốt.
Nhưng Khương Thư Lan lại bất chấp việc này, cô cẩn thận mà nhìn lướt qua chung quanh.
Phát hiện bóng dáng một người cũng không có.
Mà giấy diêm ở mộ phần kia đã được thiêu đốt sạch sẽ, hơn nữa tuyết phủ trên mộ cũng được quét sạch sẽ.
Khương Thư Lan chăm chú nhìn một lát, nghĩ thầm, có thể đối với lão sư tốt như vậy, sự tinh tế này cũng chỉ có cô Từ.
Lần này cũng giống hệt lần trước.
Chỉ là đáng tiếc, hai lần đều bỏ lỡ cô Từ.
Khương Thư Lan thở dài, đem thư thông báo trúng tuyển Thanh Đại đến, lẳng lặng mà đặt ở mộ phần trước, ngay sau đó, hướng tới mộ phần, trịnh trọng mà dập đầu lạy ba cái: “Lão sư, em có được thư thông báo trúng tuyển của Thanh Đại rồi.”
“Thầy có thể yên tâm.”
Khôi phục thi đại học, tham gia thi đại học, thi đậu Thanh Đại, không chỉ là mộng tưởng của Khương Thư Lan, mà nó cũng là sự chờ đợi tha thiết của lão hiệu trưởng đối với cô.
Không biết cô có phải bị ảo giác hay không, chỉ cảm thấy bông tuyết đang rơi, tựa hồ tại đây một khắc lại lớn thêm vài phần.
Phảng phất lại giống như lão sư đáp lại.
Khương Thư Lan giơ tay bắt lấy bông tuyết, nhịn không được mà nhấp môi cười: “Lão sư, thầy nghe thấy được em nói phải không?”
Mộ phần vẫn an tĩnh, bất luận cũng không có tiếng trả lời.
Khương Thư Lan cũng không chai lì ngồi mãi, cô chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ tuyết dính trên đùi: “Lão sư, em phải đi rồi, chờ lần sau em lại đến thăm thầy.”
Nói xong, cô vừa mới chuẩn bị xoay người, đột nhiên mắt cá chân bị ai đó bắt lấy.
Khương Thư Lan bị làm cho hoảng sợ, theo bản năng mà nhìn qua, lúc này mới chú ý, qua màn tuyết dày kia hiện lên hình bóng của một người.
Phản ứng đầu tiên của cô là đạp đá theo bản năng, nhưng đối phương chợt túm lại chân cô thật chặt, Khương Thư Lan nhịn không được mà dẫm lên tay của đối phương: “Buông ra mau.”
Ngữ khí mang theo vài phần dồn dập cùng sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận