Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1398:

Không biết có phải tiếng quát lớn của cô có tác dụng không nhưng đối phương thật sự buông lỏng ra đôi chút.
Hơn nữa đối phương không chỉ buông lỏng ra mà còn men theo từ nền tuyết bò ra, hiện lên một thân hình gầy ốm đơn bạc.
Đáng chú ý nhất chính là mái tóc bạc cùng nhan sắc tuấn tú, bông tuyết bay tán lạn hạ xuống gương mặt thanh tú, mái tóc bạc tựa hồ đẹp cực kỳ.
Người nọ không phải ai khác, mà là… Trịnh Hướng Đông.
Thời điểm nhìn được người kia là ai, Khương Thư Lan theo bản năng mà lùi một bước, chân dẫm chặt đứt nhánh cây khô kêu răng rắc một tiếng, tại nơi núi rừng an tĩnh dường như phá lệ trở nên chói tai.
Trịnh Hướng Đông tham lam mà nhìn cô, nét mặt ấy bất luận cái gì cũng không hề biến sắc, hắn ta nhịn không được mà cười khổ một tiếng: “Khương Thư Lan, em không cần sợ hãi anh như vậy đâu.”
Khương Thư Lan nhìn xuống, trong mắt hiện lên tia cảnh giác, chỉ là lúc nhìn đến mộ phần được quét dọn sạch sẽ cùng phần giấy đã được đốt, rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi: “Là anh viếng mộ lão sư sao?”
Cô muốn xác nhận một việc.
Trịnh Hướng Đông chần chờ, rốt cuộc cũng gật gật đầu.
Hắn ta chỉ không nói, từ khi Khương Thư Lan xuất giá, mấy năm nay hắn ta vẫn luôn kiên trì đến mộ phần lão hiệu trưởng để viếng thăm.
Mỗi khi hắn ta đến đều mua đồ viếng, nếu không đến được liền dặn dò Cao Thuỷ Sinh đi mua ánh nến cùng với giấy tiền, đi đến mộ phần lão hiệu trưởng viếng thăm, thắp cho ông một nén nhang.
Cơ hồ mỗi năm đều như vậy không thiếu một ngày nào.
Khương Thư Lan lập tức trầm mặc, cô nhịn không được phẫn nộ nói: “Anh là muốn cho lão sư tôi chết không nhắm mắt sao?”
Là hắn ta một tay tức chết lão sư, cho nên mỗi năm đều đặng đều đi viếng mồ mả lão sư.
Khương Thư Lan biết tính tình lão sư nhà mình, mặc kệ là lúc sinh thời hay sau đó, từ trước nay cũng chưa từng gặp qua Trịnh Hướng Đông.
Trịnh Hướng Đông lập tức ngơ ngẩn, lần đầu tiên hắn ta trở nên lắp bắp: “Anh, anh chỉ là….” Muốn làm một ít việc để đền bù lỗi lầm trước kia.
Khương Thư Lan hiểu rõ ý tứ của hắn, nhưng lời xin lỗi muộn màng như vậy còn có ích gì.
Huống chi lão sư cũng đã chết.
Lời xin lỗi này còn có tác dụng gì?
Người chết cũng không thể sống lại.
Cô hít sâu một hơi: “Trịnh Hướng Đông, dừng ở đây đi.”
Dừng ở đây không chỉ là nói về cô, mà là giấy diêm ở mộ phần không cần phải đốt nữa.
Trịnh Hướng Đông lập tức trầm mặc, sau một lúc lâu, hắn ta thấp giọng nói: “Anh đã hiểu rồi.”
Rõ ràng là một người cao cao đại đại, lại gục bả vai xuống, như là đã chịu ủy khuất cực lớn.
Khương Thư Lan tự ép chính mình không nhìn đến hắn ta, cô trực tiếp nhặt thư thông báo trúng tuyển trên mặt đất lên, rồi quay đầu liền rời đi.
Lại bị người kia dùng thủ đoạn túm chặt lấy.
Khương Thư Lan rũ mắt, lập tức liền thấy được tay của Trịnh Hướng Đông, làn da hắn cực trắng, mười ngón khớp xương rõ ràng, có thể rõ ràng có thể thấy được mặt trên sắc mạch máu xanh tím, bởi vì bị khắc chế, mạch máu kia liền nhảy dựng lên, phảng phất giây tiếp theo liền muốn nổ tung.
Khương Thư Lan nhìn xuống, giọng nói của cô lãnh đạm: “Buông ra.”
Đối phương vẫn không nhúc nhích.
“Trịnh Hướng Đông, tôi nói buông ra.”
Trịnh Hướng Đông hạ đầu ngón tay, sau đó chậm rãi buông lỏng từng ngón tay, hắn ta cất tiếng nói cất giấu áp lực, ngữ khí cực kỳ khắc chế: “Khương Thư Lan, hắn ta đối với em có tốt không?”
Khương Thư Lan chỉ nhìn xuống lạnh lùng đáp: “Cũng không liên quan đến anh.”
Chu Trung Phong đối với cô tốt hay không tốt, cũng đều không liên quan đến Trịnh Hướng Đông.
Cô cứ như vậy hạn chế mối quan hệ của bọn họ, làm Trịnh Hướng Đông sửng sốt, hắn ta theo bản năng mà cắn chặt khớp hàm: “Nếu hắn ta đối xử với em không tốt, em cứ tới tìm anh.”
Anh sẽ giúp em báo thù.
Lời vừa nói xong liền làm tan đi toàn bộ sức lực của Trịnh Hướng Đông.
Khương Thư Lan chỉ đứng lặng, không trả lời hắn ta, chỉ là cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận