Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1407:

Thấy ánh mắt của Thư Lan cũng mang theo vài phần tò mò.
Loại này bông mới này đừng nói làm đệm, chỉ cần làm chăn thôi, sợ là rất nhiều người đều khó đứng được dậy.
Hơn nữa, đối phương nói trở về… Tất cả những điều này khiến Phương Cầm không khỏi suy nghĩ nhiều.
Có điều Khương Thư Lan thật ra không nghĩ tới, hai câu nói của chú Quách đã khiến cho Phương Cầm chú ý nhiều như vậy.
Cô nhìn tấm đệm mới kia, cũng có chút đau lòng: “Được, vậy làm phiền chú Quách phải đi một chuyến.”
“Không phiền, không phiền, cháu ở bên này chờ chú, chú sẽ mau chóng quay về.”
Chú Quách vừa đi, trong ký túc xá cũng chỉ còn lại hai người, Khương Thư Lan cùng Phương Cầm, Phương Cầm có chút ngạc nhiên: “Vị đồng chí vừa rồi có quan hệ thân thích với chị sao?”
Khương Thư Lan nghĩ một chút, chú Quách có quan hệ thân thích với ông nội Chu, bà nội Chu, nhưng cũng không hẳn giống như người thân.
Cô gật gật đầu: “Coi là vậy.”
Cái gì mà coi là vậy?
Phương Cầm có chút nghi hoặc, nhưng mà Khương Thư Lan đã bắt đầu thu dọn hành lý, đem cả cái bàn cùng giường đệm đi theo để lau một lượt, Phương Cầm không tiện hỏi lại.
Chỉ là, chờ đến lúc Khương Thư Lan đã lau khô xong, nghỉ ngơi, Phương Cầm lại không nhịn được mà hỏi một câu: “Cô cũng là người thủ đô sao?”
Cũng là?
Hai chữ này rất kỳ lạ.
Khương Thư Lan lắc đầu, lại gật gật đầu: “Tôi không phải người thủ đô, nhưng là chồng tôi có thể coi là người thủ đô.”
“Chồng?”
Phương Cầm trợn tròn đôi mắt, nhìn từ trên xuống dưới Khương Thư Lan: “Cô kết hôn rồi sao?”
Một chút cũng không thể nhìn ra điều đó.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Kết hôn rồi.”
“Cô, thật không nghĩ tới…”
Khương Thư Lan giương mắt, đôi mắt thuần khiết trong trẻo: “Nghĩ tới cái gì?”
“Chính là…”
Phương Cầm giảo đầu ngón tay, giọng điệu có chút rối rắm: “Cô không cảm thấy kiểu người như chúng ta thế này, kết hôn thực sự rất mệt sao?”
Kiểu người như Khương Thư Lan thế này, xinh đẹp lại có văn hóa, hơn nữa là sinh viên Đại học Thanh Đại, tương lai như vậy sau khi ra trường, còn chẳng phải là có thể tùy tiện chọn nhà chồng có điều kiện hay sao?
Trước khi đậu đại học thì lúc chọn đối tượng, có thể có bao nhiêu đối tượng tốt được chứ.
Khương Thư Lan liền ngay lập tức nói rõ cho đối phương biết suy nghĩ của mình, cô cười cười, rất là thỏa mãn: “Đối với tôi mà nói thì không lỗ.”
Chu Trung Phong thực sự rất tốt, bất kể là trước khi thi đại học, hay là sau khi thi đại học, cô đều cảm thấy không hối hận vì đã gả cho anh.
Chuyện này… Thấy cô thỏa mãn như vậy, Phương Cầm có chút cảm thấy bực bội vì không như ý mình, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng là người biết điều nên không tiếp tục nói nữa.
Thay vào đó, cô ấy yên lặng mà hỗ trợ cô, đặt sát bàn cạnh ghế dựa.
Không bao lâu sau, hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá cũng tới.
Một người là cô gái Tây Bắc tên là Mã Phượng Hà, người thì chưa tới, mà đã nghe thấy tiếng: “Ôi trời cứu tôi, cuối cùng cũng đã tới rồi.”
Vừa tiến đến, Khương Thư Lan liền cảm thấy kinh ngạc, thật sự là Mã Phượng Hà quá cao.
Cô cảm giác đối phương cao ít nhất là mét bảy lăm, hơn nữa trên đỉnh đầu lại đội chiếc mũ nhung, chiếc mũ kia làm cô ấy càng cao thêm, ước chừng tầm mét tám.
Khương Thư Lan thấp người, phải ngửa đầu nhìn cô ấy: “Bạn học, xin chào.”
Mã Phượng Hà mang theo hành lý, chính là hai cái túi da rắn to đùng, mỗi một cái túi da rắn tử đều đựng đến mức phình ra.
Mới vừa ném hành lý xuống mặt đất, quay đầu liền nhìn đến Khương Thư Lan, tức khắc cô ấy trở nên ngây dại, mãi một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Trời ơi, thực sự có tiên nữ này.”
Khương Thư Lan không khỏi bật cười, tự giới thiệu nói: “Khương Thư Lan.”
“Mã Phượng Hà.”
Mã Phượng Hà vội vàng duỗi tay ra, bắt tay với Khương Thư Lan.
Nắm xong, cô ấy còn nhịn không được mà sờ soạng tay của Khương Thư Lan: “Thật khác thường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận