Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 141:

Cô không thể, cũng sẽ không để cho Tiểu Thiết Đản lại tham gia vào con đường như lúc trước.
Dù là nhà họ Trâu, nhà họ Lý, hay nhà họ Vương.
Cô thầm nghĩ đời này Tiểu Thiết Đản nhất định phải phát huy ưu thế của mình, vì đất nước mà đóng góp vào đó một viên gạch xây dựng.
Không bao giờ vì người cô này mà xảy ra chuyện nữa.
Tiểu Thiết Đản nhíu mày, cô mới chính là người không bảo vệ được chính mình, lần nào cũng bị người ta bắt nạt.
Cậu còn định nói gì đó nhưng vẫn có hơi chậm.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua Tiểu Thiết Đản, Tiểu Thiết Đản nhất thời nuốt những lời định nói vào trong.
Đây là trao đổi chỉ có đàn ông mới hiểu.
Bỏ đi, dù là đàn ông trưởng thành hay trẻ con vẫn còn nhỏ thì cũng sẽ không so đo với phụ nữ.
Toa xe của bọn họ thuộc toa có hai bên giường, phải đi đến cuối cùng mới tới được, hai người Chu Trung Phong cùng Khương Thư Lan tính toán chỗ, rất nhanh đã tìm được giường nằm của bọn họ.
Nhưng trùng hợp là số chỗ nằm có con số bên dưới trùng với con số trên lá phiếu của bọn họ, lúc này lại đang có một bà lão nằm ở trên đó, bà nằm ngay ngắn trên giường mà khẽ kêu rên.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, Khương Thư Lan liền gọi: “Lão đồng chí à, bà không phải ngồi nhầm vị trí rồi đó chứ?”
Mắt bà lão tóc bạc phơ kia vẫn nhắm chặt lại, bộ dạng giống như đang ngủ.
Khương Thư Lan khẽ nhíu mày, ra mặt thay cho Chu Trung Phong, thân phận quân nhân này của Chu Trung Phong nói dễ dùng thì không phải, mà không dễ dùng cũng không phải, hơn nữa còn có thể bị người ta lừa.
Vì vậy, Khương Thư Lan liền lên tiếng nói: “Chu Trung Phong, anh kêu nhân viên tàu đến để nhân viên tàu tới kiểm tra đối chiếu danh sách đi. Xem coi có phải ghi nhầm vé cho chúng ta rồi hay không, chúng ta phải đi tìm bọn họ nói cho rõ ràng.”
Lời này vừa nói ra, bà lão vừa rồi còn giả vờ ngủ kia lập tức ngồi dậy, còn ngáp một cái: “Ôi, cô gái à! Thật là ngại quá, lúc trước khi đi tôi đã buồn ngủ rồi, vậy nên tới đây mới ngủ như vậy.”
Khương Thư Lan còn không biết rõ kiểu người này được sao?
Cô cười cười: “Không sao, hiện tại bà tỉnh là được, bà lão chỗ bà ngủ là chỗ của bọn cháu đó, bà xem chỗ mình ở đâu đi ạ. Cháu kêu nhân viên tàu tới đây đưa bà về nhé.”
Đây không phải kết quả mà bà lão kia muốn.
Bà lão không khỏi sờ mặt: “Con gái à! Thực sự không dám dấu diếm gì, bà chịu không nổi nữa mới tìm một cái giường để nằm, cháu xem xem, nhà ba người của cháu đều còn trẻ nên chịu đựng rất tốt, bà lớn tuổi rồi, thực sự là ngủ không được nữa, hay là mấy cháu tặng chỗ giường nằm này cho bà đi. Còn mấy cháu đi đến chỗ của bà có được không?”
Khương Thư Lan không trực tiếp trả lời, mà chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Bà lão, vị trí của bà ở đâu vậy? Cho cháu xem phiếu của bà đi ạ.”
Bà lão vừa nghe lời này cảm thấy rất phấn chấn, lập tức lấy phiếu ra: “À, ở trong này, mà đổi phiếu giường nằm thành ghế cứng nhé.”
Chu Trung Phong nghe xong không khỏi nhíu mày.
“Nhà cháu tới ba người lận, có mỗi một chỗ thì không ngồi được đâu ạ!” Khương Thư Lan nói.
Bà lão bên cạnh đứng thẳng lưng lên: “Cháu là quân nhân tham gia quân ngũ đúng không? Cho anh ta qua bên đó ngồi là được rồi, một nhà ba người mấy cháu chắc chắn không chỉ mua mỗi một tấm phiếu giường nằm thôi đâu nhỉ.”
Loại người trẻ tuổi này, nhìn là biết không chịu được thiệt, mỗi khi đã mua gì liền sẽ rất hào phóng.
Nét tươi cười trên mặt Khương Thư Lan liền phai nhạt dần, nhìn thoáng qua quân trang màu lục trên người Chu Trung Phong, trừng mắt liếc anh một cái.
Sớm biết như vậy đã không để anh mặc quân trang rồi.
Nếu như từ chối, không phải sẽ phá hủy hình tượng của một quân nhân sao?
Chu Trung Phong cũng buồn rầu, lúc đi tới anh ngồi cùng toa lái với tài xế lái xe lửa, nhưng lúc quay về hải đảo thì lại quên mất điều này.
Một thân mặc quân trang màu lục như anh không được làm mọi người thất vọng về quân nhân, phải kính lão yêu trẻ.
Chỉ là nếu ra chỗ khác ngồi, Chu Trung Phong cũng thực sự thấy rất lo lắng cho Khương Thư Lan và Tiểu Thiết Đản, trên xe lửa bị móc túi rất nhiều, không có anh ở bên cạnh, anh thực sự rất lo lắng.
Đúng lúc Chu Trung Phong đang định làm thì phải làm đến cùng.
Khương Thư Lan thay anh cười tủm tỉm mà trả lời: “Như thế cũng đúng ạ!”
Bà lão cảm thấy vui vẻ trong lòng, liền nhìn Khương Thư Lan và Chu Trung Phong mà lấy một tấm vé ra.
“Bà lão, bọn cháu thấy bà rất đáng thương, vậy nên đem ghế giường nằm này tặng cho bà nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận