Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1422:

Bà lão Chu lại hạ cổ tay trái của chị ấy xuống, cực kì chắc chắn nói: “Là hỷ mạch, hơn nữa, sữa của cháu có phải đột nhiên không có đúng không?”
Miêu Hồng Vân gật đầu: “Tháng trước liền không có, cháu còn thấy quái lạ, lúc sinh đứa đầu tiên nhà cháu, sữa trào ra ăn không hết, sao mà đứa thứ hai, lúc bốn năm tháng, đã không có sữa.”
“Vậy đúng rồi, đó là bởi vì cháu mang thai, sữa lúc này mới chậm về.”
Y thuật của bà lão Chu ở hải đảo của bọn họ mà nói là có tiếng tốt.
Bà ấy nói mang thai, cơ bản tám chín phần đúng.
Chỉ là tin tức này hoàn toàn khiến cho Miêu Hồng Vân ngốc đi.
Chị ấy theo bản năng mà sờ sờ bụng, nghiến răng nghiến lợi: “Na Tây Quan, bà đây liều mạng với anh.”
Đứa thứ hai mới sáu tháng, vậy mà lại có mang, khiến chị ấy lại phải làm mẹ đứa nữa.
Phía xa, Na Tây Quan đang ở sân huấn luyện, nhịn không được mà hắt xì một cái lớn, còn có vẻ vui rạo rực vì nghĩ vợ ở nhà nhớ anh ấy.
Nào biết đâu rằng là đang mắng anh ấy.
Sau khi Miêu Hồng Vân mắng xong, liền bắt đầu cảm thấy buồn, chị ấy vuốt bụng, đi tới đi lui không ngừng ở phòng khám nội nho nhỏ.
Khương Thư Lan biết chị ấy nghi ngờ: “Chị đang suy xét xem muốn đứa bé hay không sao?”
Miêu Hồng Vân gật gật đầu: “Em cũng biết đó, bây giờ chị có hai đứa con, chị đau đầu chết mất.”
“Nhưng mà không cần đi…” Chị ấy thở dài: “Lúc trước chị mong có con lâu như vậy, cứ như vậy mà không cần đứa bé này, chị lại thấy luyến tiếc.”
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Chị trở về thương lượng cùng với đoàn trưởng Na đi đã, rồi mới quyết định.”
Miêu Hồng Vân ừ một tiếng, có chút nóng nảy: “Mẹ à, thật hận không thể khiến cho anh ấy lúc trước làm như thế nào cũng không mang thai được.”
Như vậy có thai cũng tốt, có liền hai đứa, còn có người muốn có cũng không được.
Khương Thư Lan bặm môi cười: “Có điều, chị đừng có quên rằng, lúc trước hai anh chị ngóng trông có con như thế nào?”
Lời này nói ra, Miêu Hồng Vân rơi vào trầm mặc.
Chị ấy ôm bụng, không nói gì cả.
Khương Thư Lan cũng không quấy rầy chị ấy, sau khi nhìn chị ấy rời đi, nhịn không được mà nói với bà lão Chu: “Như thế là lại hạnh phúc trong phiền não rồi.”
Bà lão Chu gật gật đầu: “Không quan tâm bọn họ muốn hay không, Thư Lan, việc này con đừng xen vào.”
Khương Thư Lan vâng một tiếng: “Con hiểu mà.”
Dừng một chút, nghĩ còn bọn trẻ trên đảo cùng nhau đi ra ngoài chơi, Nháo Nháo, An An còn có Tiểu Thiết Đản, cô nghĩ nghĩ: “Bà nội, con trở về làm bài tập, nếu như mấy đứa Nháo Nháo trở về, trực tiếp bảo bọn nó vào nhà tới tìm con là được.”
“Miễn là đừng để bọn nó quấy rầy bà xem bệnh cho mọi người.”
Bà lão Chu ừ một tiếng, xua tay ý bảo cô đi làm việc của mình đi: “Việc học ở Đại học Thanh Đại quan trọng, con vẫn nên học cho tử tế, bọn nhỏ đều lớn rồi, không cần phải để ý nhiều đâu.”
Khương Thư Lan gật gật đầu, lúc này có cái lý lẽ rõ ràng, săn sóc người trưởng bối, cô thật sự có thể ngộ ra rất nhiều chuyện.
Chờ đến lúc buổi tối, mọi người đều tan tầm.
Đoàn trưởng Na ngay khi về đến nhà, liền bị chào đón bởi một cây chày cán bột đánh tới: “Anh là cái đồ vô lại, đồ vô lại.”
Đoàn trưởng Na bị đánh đến mức ngốc đi: “Thế này là thế nào?”
“Anh tự mình xem đi.”
Miêu Hồng Vân đem phiếu kiểm tra đưa cho anh ấy, không những là phiếu do bà lão Na viết, mà còn có La Ngọc Thu khai phiếu.
Tờ phiếu nện vào mặt của đoàn trưởng Na, anh ấy chạy nhanh đến để nhặt lên, rất nhanh đã xem xong rồi, không khỏi cười ngây ngô: “Thật sao? Đây không phải chuyện tốt sao?”
“Chuyện tốt con khỉ nhà anh, Na Tây Quan, anh có phải đã quên mất rồi phải không, hiện tại còn đang cho con bú, đứa con thứ hai của anh không có sữa ăn, em vừa mới sinh bé được sáu tháng, anh liền khiến em mang thai, anh nói xem anh có phải là người hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận