Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1437:

Phương Cầm lập tức rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút: “Cô với Mã Kiến Minh cứ nói chuyện cho rõ ràng đi.”
Đây là cuộc đời của đối phương, cô chỉ có thể đứng bên cạnh mà nói, còn cụ thể phải lựa chọn làm thế nào thì vẫn phải do Phương Cầm tự mình lựa chọn.
Phương Cầm xốc chăn lên, run rẩy mà nhảy xuống giường: “Tôi sẽ đi tìm Mã Kiến Minh để giải thích, bây giờ tôi phải đi tìm anh ấy để giải thích.”
Khương Thư Lan giữ cô lại: “Cô đi rửa mặt trước đã, bình tĩnh mà nghĩ cách ứng phó cho đúng.”
“Đúng vậy.”
Phương Cầm bưng mặt, hung hăng mà véo nắn: “Cô nói đúng, tôi phải đánh phấn cho thật xinh đẹp để đi gặp Mã Kiến Minh.”
“Kiến Minh chỉ thích tôi xinh đẹp thôi.”
Nhìn thấy Phương Cầm trở nên có hơi điên rồi, mấy người xung quanh liền thở dài.
Đợi khi Phương Cầm hoàn toàn rời khỏi đây rồi.
Nghê Tĩnh Xuân vẫn luôn im lặng mới mở miệng nói một câu: “Phương Cầm giấu cũng kỹ thật đó.”
Đối phương đều nói rằng bản thân vẫn độc thân, hơn nữa ngày nào cũng khoe ân ái với Mã Kiến Minh, nhưng không ngờ rằng Phương Cầm đã kết hôn, còn có một đứa con lớn như vậy rồi.
“Ai cũng có bí mật riêng của bản thân hết.”
Khương Thư Lan cúi đầu nói một câu.
“Tôi cảm thấy kỹ hay không kỹ thì không có vấn đề gì hết, nhưng sao cô ta có thể nhẫn tâm được đến như vậy, còn không cần chính con ruột của mình.”
Vừa rồi nhìn đứa nhỏ kia thực sự rất đáng thương.
Khương Thư Lan lúc này đây không nói chuyện, cô đột nhiên nhớ tới thanh niên tri thức Lý cũng xuống nông thôn giống như vậy.
Có lẽ cô có thể buông bỏ được thành kiến đối với đối phương rồi.
Người kiên định từ chối không kết hôn với ai hết giống như thanh niên tri thức Lý mới là đúng đắn.
Nếu không sợ sẽ gặp phải vấn đề này giống như Phương Cầm.
Phương Cầm cũng coi như là người nhẫn tâm, lập tức không còn cần chồng con nữa, đỗ đại học xong liền rời khỏi đó luôn.
Nhưng thực ra vẫn có rất nhiều người mẹ vì thương con mà hy sinh cơ hội quay về thành phố, bỏ phí thời gian cả đời ở nông thôn.
Dưới cuộc hôn nhân không hợp tình hợp lẽ, thời gian lâu dần rồi sẽ dồn nén lại thành những nỗi oán giận.
Đến cuối cùng sẽ rất khó có thể trở thành cuộc hôn nhân viên mãn.
Ngược lại, người như Phương Cầm cũng không hoàn toàn là sai, chỉ có thể nói cô ta quá yêu bản thân mình, nghĩ mọi cách để khiến cho cuộc sống mình trở nên đúng hơn.
Vì bản thân như vậy không sai, chỉ là trong quá trình này sẽ phải hy sinh cho bản thân rất nhiều.
Thấy Khương Thư Lan không nói lời nào.
Mã Phượng Hà lại nói một câu: “Thư Lan, cô nói xem Mã Kiến Minh liệu có đồng ý giảng hòa với Phương Cầm không?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Tôi không biết được.”
Nếu như Mã Kiến Minh đủ yêu Phương Cầm thì chuyện đó vẫn có thể xảy ra được.
Nhưng nếu ngoài yêu mà còn thực tế nữa thì sẽ phiền toái hơn một chút.
Không cần mấy người Khương Thư Lan phải đoán, rất nhanh đã có kết quả rồi.
Phương Cầm thất hồn lạc phách mà quay trở lại, mặt cô ta trắng bệch, câu đầu tiên cô ta nói sau khi quay về ký túc xá chính là: “Mã Kiến Minh chia tay với tôi rồi.”
Nghe được lời này, ký túc xá nháy mắt liền trở nên im lặng.
Kết quả này đã nằm trong dự kiến của bọn họ rồi.
Mấy người Khương Thư Lan không biết phải an ủi Phương Cầm như thế nào: “Cô….” Cứ nghỉ ngơi trước đi.
Lời này dù thế nào thì cũng không nên nói ra.
Dù sao thì nhìn Phương Cầm như vậy khó mà có thể nghỉ ngơi nổi.
“Tôi nên làm gì bây giờ?”
Ngữ khí Phương Cầm thì thào như tiếng ruồi bọ bay vậy.
Hiện tại thanh danh của cô ta ở trường học cũng bị hủy hoại rồi.
Khương Thư Lan chần chờ mà đưa ra biện pháp mà ai cũng nói được: “Hay là cô cứ học tập cho tốt đi?”
Cố gắng mà học tập, không yêu đương gì nữa.
Bọn họ tốt nghiệp đại học Thanh Đại, tương lai chắc chắn sẽ không kém chút nào.
Thấy đối phương vẫn còn đang ngẩn người.
Dưới sự cổ vũ của Mã Phượng Hà cùng với Nghê Tĩnh Xuân, Khương Thư Lan kiên trì nói: “Phương Cầm, cô học tập rất tốt, tốt nghiệp chắc chắn sẽ vô cùng ưu tú, nơi cô vào làm việc cũng sẽ là một đơn vị tốt, sau này cô căn bản sẽ không thiếu người theo đuổi.”
Lúc này ánh mắt của Phương Cầm mới dần dần có lại ánh sáng: “Thật sao?”
“Thật, còn thật hơn cả trân châu nữa.”
“Vậy có khiến cho Mã Kiến Minh quay về với tôi được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận