Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1438:

Chuyện này Khương Thư Lan làm sao mà biết được chứ.
Lúc này Mã Phương Hà lại nói một câu: “Phương Cầm, chúng ta đừng níu giữ mãi một người làm gì, thực sự rất khó chịu đó.”
Phương Cầm nháy mắt liền trở nên trầm mặc.
“Để tôi suy nghĩ.”
Nói xong liền chui vào trong chăn nằm không nói gì nữa hết.
Nhìn thấy Phương Cầm như vậy, mấy người Khương Thư Lan đều thở dài.
Mã Phương Hà buồn bã nói: “May mà lúc trước tôi đã thề sống chết sẽ không kết hôn.”
Cảm giác thất tình này thực sự rất khủng khiếp.
Nhìn bộ dạng kia của Phương Cầm là hiểu được rồi.
Khương Thư Lan xua tay với cô ấy, ý bảo cô ấy không tiếp tục nói về đề tài này nữa: “Bỏ đi, đi căn tin mang ít cháo về cho Phương Cầm.”
Vẫn còn cần người ở lại ký túc xá, sợ Phương Cầm sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện không may.
Nghê Tĩnh Xuân: “Để tôi đi cho, mấy cô cứ ở ký túc xá chờ tôi.”
Cô ấy xách theo cặp lồng mà rời khỏi ký túc xá.
Đợi cô ấy đi rồi, cả ký túc xá liền trở nên im lặng.
Mã Phương Cầm có ý bảo với Khương Thư Lan hình như Nghê Tĩnh Xuân không thích Phương Cầm.
Khương Thư Lan gật đầu, lại thở dài một hơi.
Nghê Tĩnh Xuân vẫn chỉ là một cô gái, thế giới của cô ấy trắng chính là trắng, đen chính là đen.
Đương nhiên cô ấy sẽ có chút chướng mắt người có hành động thể hiện sự tham phú phụ bần như Phương Cầm rồi.
Nhưng Khương Thư Lan lại là người từng trải, cô có thể hiểu được hành động của Phương Cầm, nhưng hiểu thì hiểu, không có nghĩa là sẽ hoàn toàn đồng tình.
Khương Thư Lan chỉ có thể nói, muốn tốt cho bản thân mình là đúng, nhưng phải xem cô ta sẽ hy sinh những gì.
Trải qua một trận ầm ĩ này, Phương Cầm lập tức nổi danh khắp trường học, đi đến đâu cũng sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cứ như vậy cho đến tận tháng sáu năm thứ hai.
Trường học bọn họ bắt đầu tuyển lứa sinh viên mới, tất cả mọi người đều tò mò thủ khoa sẽ chọn vào đại học của bọn họ hay là Yến Đại.
Nhà tập thể của nhà xưởng cán thép phố Bình Hương.
Phịch một tiếng vang lên, Trâu Dương đang trong quá trình ôn tập bị làm cho bừng tỉnh, đây là lần thứ năm cậu ta thi vào đại học rồi.
Mỗi năm trong lúc ôn thi, hoặc trước khi đi thi một ngày, không phải bị tiêu chảy thì chính là không tìm được giấy dự thi.
Những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tục xảy ra như vậy khiến cho Trâu Dương liên tục thi năm năm rồi vẫn chưa được như ý nguyện.
Một tiếng phịch kia khiến cho Trâu Dương hoàn toàn tức giận, cậu ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, diện mạo vốn dĩ rất ôn nhuận nhưng vì nhiều lần thi không đỗ nên luôn mang trong người vẻ âm trầm.
Cậu ta mở cửa phòng ngủ ra, lạnh lùng nhìn về phía Giang Mẫn Vân: “Dì lại đang làm cái gì vậy?”
Trong giọng nói không giấu được vẻ chán ghét.
Sắc mặt Giang Mẫn Vân không chút thay đổi mà tiếp tục gõ mặt bàn: “Đang làm bánh mỳ, không nhìn thấy sao?”
Năm năm này cô ta đã quen với việc liên tục quấy rối Trâu Dương trong thời gian ôn thi rồi.
Tóm lại là muốn Trâu Dương không ôn tập tốt được chính là công việc không thể thiếu của Giang Mẫn Vân.
Trâu Dương hung tợn mà nhìn chằm chằm cô ta một hồi: “Giang Mẫn Vân.”
“Dì đang cố ý có phải không?”
Lời vừa mới dứt, liền có đứa trẻ từ bên trong chạy ra: “Mẹ mẹ, đây là gì vậy?”
Tiểu Thạch Đầu cầm một bịch bột thuốc, tò mò mà hỏi Giang Mẫn Vân.
Vừa nhìn thấy thứ này, sắc mặt Giang Mẫn Vân lập tức trở nên thay đổi: “Thạch Đầu, con đang làm cái gì vậy?”
Còn Trâu Dương liền cảm thấy có gì đó không đúng, tay nhanh mắt lẹ đoạt lấy gói thuốc trong tay của Thạch Đầy, mở ra ngửi lập tức ngửi được thấy mùi đậu.
Cậu ta lại nghĩ đến bản thân trước ngày thi vào đại học mấy năm vừa rồi liền bị tiêu chảy một cách khó hiểu.
Mà năm nay chưa đến hai mươi ngày nữa là đến ngày cậ ta thi vào đại học rồi.
Nghĩ đến đây, Trâu Dương tức đến mức đá hỏng một cái ghế: “Giang Mẫn Vân đây là cái gì?”
Giang Mẫn Vân thấy mọi chuyện bị bại lộ rồi vẫn không chút hoang mang: “Không phải cậu thấy rồi đó sao?”
Cô ta còn tưởng Trâu Dương giỏi như vậy rồi thì sớm phải biết là do cô ta ra tay rồi mới đúng.
Nghe được lời này, mặt Trâu Dương lập tức đỏ hết lên: “Giang Mẫn Vân, tôi mắc nợ dì sao? Sao dì có thể hại tôi như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận