Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1439:

Bởi vì khó thở nên gân xanh lại nổi hết lên.
Năm năm trời!
Suốt năm năm qua, người từng là thiên tài như cậu ta sắp tàn phá thành một phế vật rồi.
Năm năm này đối với Trâu Dương mà nói là một đả kích không hề nhỏ, đời trước vốn là thiên tài mà đời này cả cuộc thi đại học cũng không qua được.
Cậu ta còn tưởng là do bản thân mình, hoàn toàn không ngờ là do Giang Mẫn Vân hại cậu ta.
Nghĩ đến đây, Trâu Dương không còn tâm tư nào để suy nghĩ nữa.
Cậu ta cầm dao phay lên liên tục bổ về phía Giang Mẫn Vân, Giang Mẫn Vân hét lên một tiếng, xung quanh lập tức trở nên ầm ĩ.
Thấy Trâu Dương như thể bị điên rồi, đến cả Trâu Dược Hoa từ bên ngoài về cũng không ngăn được.
Mãi đến khi một tiếng vang lên: “Dương Dương….”
Mới xem như hoàn toàn chặn được Trâu Dương lại.
Bởi vì thanh âm này, cậu ta thật sự đã quá quen thuộc rồi, đã từng có những đêm khuya nằm mơ, cậu ta không ngừng nhớ lại mà tự vấn, đối phương tại sao vẫn chưa quay về.
Chỉ là, chủ nhân của thanh âm này bây giờ đột nhiên xuất hiện, vậy mà lại làm Trâu Dương có vài phần không thể tin nổi.
“Mẹ?”
Trâu Dương vẫn cầm con dao phay trong tay, vẻ mặt phẫn nộ cùng dữ tợn nhưng lúc quay đầu nhìn về phía Kiều Lệ Na, ánh mắt cô ta đã bắt đầu có nếp nhăn, nhưng vẫn không giấu được vẻ phong tình, mái tóc quăn đến mang tai, mặc một bộ váy màu trắng lá sen bó eo, dưới chân đi một đôi xăng đan màu thạch anh, vô cùng thời thượng mà đứng ở cửa.
Chỉ là hốc mắt đỏ bừng kia lại bán đứng cô ta.
Con dao trong tay của Trâu Dương, loảng xoảng một tiếng mà rơi trên mặt đất.
“Mẹ, mẹ quay trở lại rồi sao.”
Đời trước lẫn đời này của cậu ta chỉ gọi duy nhất một người là mẹ, chính là người phụ nữ thời thượng đang đứng trước mặt cậu ta.
Kiều Lệ Na nặng nề mà gật gật đầu, hướng tới Trâu Dương nhào qua: “Mẹ trở về tìm Dương Dương nhà chúng ta đây.”
Trâu Dương ngây ngốc để cho cô ta ôm lấy, còn Trâu Dược Hoa ở bên cạnh liền nhân cơ hội nhặt con dao phay trên mặt đất kia lên, vội vàng để tới vị trí mà Trâu Dương không với tới được.
Giang Mẫn Vân ban đầu còn đang tranh chấp với Trâu Dương, lúc nhìn thấy Kiều Lệ Na trở về, cô ta lập tức ngây ngốc một hồi.
Cô ta theo bản năng mà xoa xoa mặt, theo bản năng mà lẩm bẩm: “Sao cô ta lại quay về như vậy chứ?”
Cô ta nhớ rõ đời trước cũng chỉ có Khương Thư Lan gả cho Trâu Dược Hoa mà sống một cuộc sống tốt đẹp thôi, chưa bao giờ biết Trâu Dương còn có một người mẹ ruột, từ nước ngoài mà trở lại rồi.
Vậy nếu Kiều Lệ Na quay lại thì cô ta biết phải làm sao?
Cô ta tính toán đủ đường mới cướp được Trâu Dược Hoa từ trong tay Khương Thư Lan, hơn nữa sau khi biết rõ đối phương chỉ là một tên phế vật còn từ bỏ cơ hội quay về thủ đô của cha.
Ở lại nơi thủ đô này mà hao mòn từng ngày.
Chỉ là hết thảy những chuyện này sau khi Kiều Lệ Na quay về lại thành một hồi chê cười.
“Cô ta là ai?”
Mắt thấy không ai trả lời, Giang Mẫn Vân gào lên một tiếng với Trâu Dược Hoa.
Như thể cô ta sẽ không theo suy đoán của mình mà chỉ tin lời của Trâu Dược Hoa mà thôi.
Trâu Dược Hoa nhìn cô ta một cái, cười lạnh một tiếng: “Không phải cô đã đoán được rồi sao?
Giang Mẫn Vân run lên, giơ tay chỉ vào người phụ nữ đang ôm Trâu Dương kia, gằn từng chữ một: “Cô ta là mẹ ruột của Trâu Dương sao?”
Lời này vừa hỏi, Kiều Lệ Na liền buông lỏng Trâu Dương ra, đi đến trước mặt Giang Mẫn Vân giơ tay lên, hung hăng mà tát cô ta một cái: “Dám bắt nạt con trai của tôi sao?”
Nếu không phải cô ta tới kịp thời, sợ là Dương Dương đời này đã đi nhầm đường luôn rồi.
Cô ta hiểu rất rõ con trai của mình, tính tình ôn nhuận, chưa bao giờ làm điều ác với người khác, nếu không phải bị ép buộc đến mức không còn đường lui, sao phải đến mức động đến cả dao như vậy chứ?
Một cái tát này tát vào mặt của Giang Mẫn Vân khiến cô ta đau đến ôm mặt, giơ tay lên định tát lại.
Lại bị Trâu Dược Hoa nắm lấy cổ tay: “Giang Mẫn Vân, cô làm loạn đủ chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận