Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 144:

Ông ta ăn mặc rất diện, đầu đội một chiếc mũ miện, bên trong mặc một cái áo bông có mũ, bên ngoài thì khoác áo khoác màu xám, vừa phẳng phiu vừa ấm áp.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Xin lỗi nhưng không thể được đâu ạ.” Cô không chút suy nghĩ mà cự tuyệt.
Người đàn ông kia có hơi tiếc nuối: “Cô xem như vậy có được không? Tôi sẽ dùng tiền để mua cây nhân sâm núi này, cô thấy thế nào?”
“Năm trăm đồng, tôi đưa tiền nguyên một lần luôn!”
Thốt ra lời này, ngững người ở xung quanh lập tức hít hà một hơi, năm trăm đồng lận sao!?
Tiền lương một năm không ăn không uống cũng không nhiều đến như vậy.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Đồng chí, tôi không bán đâu!”
“Vậy thì sáu trăm, không không, tám trăm! Đây là tất cả tiền trên người tôi, chính là tiền ăn, tôi giao cho cô hết, cô bán cây nhân sâm này cho tôi có được không?!”
Loại nhân sâm này có thể thấy nhưng không thể xin được.
Nếu ông ta bỏ lỡ, sau này sẽ hối hận đến nửa đời người mất.
Dù sao thứ có thể cứu được mạng người không thể dùng tiền để cân nhắc được.
Huống hồ gì, vốn dĩ lần này ông ta đến đông tỉnh là để thu mua tam bảo.
Chỉ là ông ta hơi xui rủi nên không gặp được thứ gì hết.
Có thể nguyện ý tay không mà về, nhưng không thể nguyện ý bỏ qua cơ hội này được.
Khương Thư Lan vẫn lắc đầu: “Đây là vật gia truyền của nhà tôi!”
Dừng một chút, cô ngẩng đầu dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn ông ta: “Huống hồ gì vị đồng chí à, hiện tại vẫn chưa được mua bán riêng lẻ đâu, ông như vậy là đang đầu cơ trục lợi đó!”
Nghe vậy người đàn ông trung niên không khỏi sốt ruột: “Đồng chí, tôi không phải mua bán riêng lẻ đâu, tôi thay nhà nước để thu mua mà, nhân viên vật tư của một công nghiệp ở thủ đô, tên tôi là Hà Ngọc Trụ!”
Ông ta lấy danh nghĩa nhà nước để đi thu mua dược liệu, hành nghề rất nổi danh.
Khương Thư Lan không thèm quan tâm ông ta là ai hết!
Đây là đồ gia truyền của nhà họ Khương bọn họ, cho dù trong lúc cả nhà lâm vào cảnh khó khăn nhất cũng chưa từng có ý định bán đi.
Cha mẹ cô vừa mới giao cây nhân sâm này cho cô, sao cô có thể bán đi được!
Huống hồ gì trên đầu Tiểu Thiết Đản đang có cây kiếm đang chờ trực để rơi xuống, đối với Khương Thư Lan mà nói, cây nhân sâm núi này có thể chính là ân nhân cứu mạng của Tiểu Thiết Đản.
Cô vẫn lắc đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Chu Trung Phong đi tìm chỗ để đặt lồng gà cuối cùng cũng quay lại, anh đẩy đám người ra rồi hỏi.
Khương Thư Lan và Tiểu Thiết Đản đều hướng về phía Chu Trung Phong, kể ngắn gọn lại mọi chuyện cho anh bằng vài câu.
Chu Trung Phong nhíu mày, nhìn về phía Hà Ngọc Trụ: “Vị đồng chí à, cây nhân sâm núi này là thứ chúng tôi dùng để cứu mạng cho đứa nhỏ, chắc chắn sẽ không bán đâu!”
Tiểu Thiết Đản bị bệnh hen suyễn, tuy rằng tạm thời chưa phát bệnh, thậm chí còn đến được hải đảo, nhưng Chu Trung Phong cũng không chắc chắn được khí hậu của hải đảo có thể chưa khỏi được bệnh cho Tiểu Thiết Đản hay không.
Cây nhân sâm núi già này, nhà họ Khương chuẩn bị cho chín mười phần là vì Tiểu Thiết Đản.
Thứ đồ có thể cứu được mạng người này sao có thể đem bán được?
Hà Ngọc Trụ lúc này mới có chút tiếc nuối mà nói: “Đồ cứu mạng được đứa nhỏ, vậy thì thôi vậy!”
Ông ta thoáng nhìn qua Tiểu Thiết Đản, nói một cách vô cùng chuẩn xác: “Đứa nhỏ này bị hen suyễn đúng không?”
Nhìn phần mũi dưới và đầu ngón tay đều có màu tím cam vô cùng rõ ràng, chắc là đã phát bệnh khoảng hai ngày trước.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã trở nên nghiêm túc của Tiểu Thiết Đản.
Anh và Khương Thư Lan liếc nhìn nhau một cái, thuận tay đưa ấm nước chuyên dùng trong quân đội cho cô rồi nói: “Anh thấy nước đun sắp sôi rồi, em mau dẫn Tiểu Thiết Đản đi lấy nước nóng đi!”
Tiểu Thiết Đản nhìn qua còn nhỏ tuổi, nhưng cậu bé thực sự rất tinh tế, loại bệnh tình này của cậu bé không cần nói cũng biết được.
Không thể không nói, Chu Trung Phong thực sự rất biết quan tâm người khác, những hành động âm thầm càng khiến cho Khương Thư Lan cảm thấy nóng rực.
Cô sợ Tiểu Thiết Đản sẽ suy nghĩ nhiều, liền kéo Tiểu Thiết Đản vào lòng mà dỗ dành: “Vừa rồi không phải nói đói bụng sao? Chúng ta đi lấy nước nóng lại đây để luộc sủi cảo cho cháu ăn nhé!”
Dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, vừa nói đến chữ sủi cảo đã thu hút được sự chú ý của Tiểu Thiết Đản.
Đợi sau khi lấy nước nóng về, Khương Thư Lan cố ý kéo dài thời gian hơn chút.
Tiểu Thiết Đản nhỏ giọng an ủi cô: “Cô, cô đừng lo lắng, có thể sống thì cứ sống, nếu không sống được, cô cứ coi như Tiểu Thiết Đản không may mắn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận