Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1446:

Lúc này liền ôm bả vai Khương Bình An, có chút hào khí mà nói: “Mọi người yên tâm, cháu chắc chắn sẽ đưa Thiết Đản về nhà an toàn.”
“Trên đường nếu gặp ai định bắt nạt anh Thiết Đản, cháu nhất định sẽ cho người đó một trận ra hồn.”
Cậu ấy bỏ biết bao nhiêu thời gian để tôi luyện võ nghệ trong quân đội còn chưa có nơi để thể hiện ra.
Nghe được lời này Chu Trung Phong lại càng lo lắng hơn, anh cảm thấy thả Lôi Vân Bảo ra không khác nào thả một Hỗn Thế Ma Vương ra trần gian.
Cũng may là Thiết Đản lớn lên cùng với đối phương, một văn một võ, vừa vặn có thể bù trừ lại được cho đối phương.
Nghĩ đến đây cũng coi như yên tâm được hơn một chút.
“Thiết Đản, trên đường đi, cháu nhớ để ý Lôi Vân Bảo một chút, đừng để cho thằng bé gây họa.”
“Dượng, cháu biết rồi.”
Hôm nay Thiết Đản rời đi, người luyến tiếc cậu nhất chính là An An từ trước đến nay vẫn luôn ít nói, An An mới bảy tuổi, liên tục ôm lấy chân Thiết Đản không chịu buông ra.
“Được rồi, đợi khi anh đi thi xong rồi sẽ nhanh chóng quay về thôi.” Thiết Đản thấp giọng an ủi cậu bé.
An An lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không đâu, anh sẽ giống như mẹ vậy vừa đi sẽ không quay lại nữa.”
Mẹ đã rất lâu rồi chưa quay về.
“Em trai ngốc quá đi, không phải năm mới mẹ có quay về đó sao?”
“Hơn nữa…” Nháo Nháo nhảy lên lôi kéo cánh tay nhỏ bé của An An, lặng lẽ nói với cậu bé: “Anh Thiết Đản đi rồi, chúng ta sẽ không còn cần phải làm bài về nhà nữa, sao em trai lại ngốc vậy chứ.”
Cậu bé đương nhiên rất muốn anh Thiết Đản đi.
Nhưng mà cậu bé không muốn anh Lôi đi, cậu bé muốn học võ với anh Lôi, ngầu biết bao nhiêu!
An An không để ý đến người anh trai không có văn hóa kia, cậu bé vẫn nắm chặt lấy tay Thiết Đản không chịu buông ra.
“Được rồi, anh cam đoan với em, sau khi thi xong sẽ quay về tìm em đầu tiên.”
Khương Bình An ngồi xổm xuống, ngoắc tay với An An, lúc này mới coi như trấn an được đối phương.
Cuối cùng mới có thể rời đi được.
Nhưng mà, đợi sau khi cậu lên thuyền rồi, hốc mắt An An liền đỏ lên, da của cậu bé cực kỳ trắng, vừa khóc một cái mắt mũi đều đỏ hết lên, giống hệt như con búp bê bạch ngọc vậy, vừa đẹp vừa đáng thương.
“Anh Thiết Đản à, An An sẽ ở nhà đợi anh.”
Nghe được lời này, lòng Khương Bình An cũng mềm nhũn ra: “Chắc chắn rồi, anh sẽ nhanh chóng quay về.”
Đợi sau khi thuyền ra khơi xa rồi, cậu vẫn còn có chút thẫn thờ, luyến tiếc An An cùng với Nháo Nháo.
Còn Lôi Vân Bảo lại vô tâm không cảm thấy gì: “Có gì mà phải buồn chứ, đi rồi cũng quay lại thôi mà.”
“Em không hiểu được đâu.”
Nghe được lời này, mặt Lôi Vân Bảo lập tức biến sắc: “Khương Thiết Đản, hay là anh định đi không quay lại đó?”
Cậu ấy vẫn luôn sợ hãi điều này.
Khương Bình An cười khổ một tiếng: “Lôi Tử, chúng ta đều biết mà, nếu như anh thi đỗ rồi...”
Những lời còn lại, cậu không nói, Lôi Vân Bảo cũng có thể hiểu được.
Tâm tình ban đầu còn đang rất tốt của Lôi Vân Bảo nháy mắt liền biến mất không còn chút gì nữa.
Cậu ấy hung hăng mà đá vào boong tàu: “Em chỉ biết là em không đuổi kịp anh nữa rồi.”
Mấy năm nay Khương Bình An thực sự chạy quá nhanh, dù cho cậu ấy cố gắng đến mức nào cũng không thể nào đuổi kịp được.
Điều này khiến cho Lôi Vân Bảo có chút uể oải: “Khương Thư Đản, có thể đợi em một chút có được không?”
Lời nói vô lý như vậy khiến cho Khương Bình An cảm thấy có chút buồn cười: “Anh có thể đợi em thế nào được đây, lúc trước không phải anh cũng đợi rồi sao, nhưng em lại không chịu cố gắng để rồi tụt lớp.”
Chênh lệch giữa hai người bọn họ cũng bắt đầu trở nên rõ ràng như vậy.
Bọn họ đều hiểu được, Lôi Vân Bảo vốn không hợp với việc học tập, thân thủ cùng với khí lực của cậu ấy chỉ hợp trong quân đội.
“Nếu về sau anh đi rồi, Lôi Tử, em nhớ giúp anh chăm sóc Nháo Nháo cùng với An An, để không có ai ở trên đảo dám bắt nạt bọn họ.”
Khương Bình An có một loại dự cảm, cậu rất nhanh phải rời đi rồi.
Lôi Vân Bảo có chút tức giận: “Em không làm.”
“Em trai của mình thì anh tự đi mà chăm sóc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận