Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1457:

Sau khi đưa Khương Bình An nhập học rồi, Khương Thư Lan lập tức trở nên vô cùng bận rộn, cô đã học hết ba năm rồi, sắp lên năm bốn rồi.
Bạn học cùng ký túc xá cũng bắt đầu lùng sục tìm công việc.
Chỉ có mỗi Khương Thư Lan là không nhanh không chậm, điều này khiến cho mấy người Mã Phương Hà đều có chút sốt ruột.
“Thư Lan, rốt cuộc cô định tính thế nào vậy?”
Mã Phượng Hà không muốn về quê, cô ấy muốn ở lại thủ đô, sinh viên của Thanh Đại không cần lo về công việc, cô ấy lại còn mới năm ba, đã tìm được công việc chính thức ở trường rồi, có biên chế, thân phận chính là giáo viên.
Mã Phượng Hà vừa hỏi câu này, Nghê Tĩnh Xuân cùng với Phương Cầm đang thu dọn đồ đạc cũng quay qua nhìn cô.
Khương Thư Lan từ từ lật xem tờ phiếu tiêu thụ của nhà máy hải đảo, nghe vậy, cô ngẩng đầu nói: “Quay về hải đảo.”
“Hả?”
“Vậy công sức cô học ở đây không phải lãng phí rồi sao? Huống hồ, dựa vào điều kiện của cô, tôi nhớ lúc trước bộ tài vụ đã mời cô về làm việc rồi mà?”
Thành tích học nổi trội của Khương Thư lan bốn năm qua sớm đã được các đơn vị bên ngoài theo dõi chú ý rồi.
Khương Thư Lan đóng sổ sách lại, lắc đầu: “Tôi không định tới đó làm, công việc bên kia rất cố định, tôi không chấp nhận được công việc như vậy.”
Cô cần có tự do, hơn nữa hiện tại cô cũng không thiếu tiền, không cần phải đi làm.
Cô cần làm chuyện của chính mình.
Nghe được lời này của Khương Thư Lan, mấy bạn học vốn còn đang thương cô phải quay về vùng đất hoang trống vắng kia cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
“Cô quá giàu có tự do rồi, không cần phải đi làm, còn chúng tôi phải đang giãy dụa tìm công việc đây.”
Mã Phượng Hà nhịn không được mà thở dài.
“Đương nhiên là như vậy rồi.” Đến cả Nghê Tĩnh Xuân cũng có chút u oán: “Một khi tôi quay về thì sẽ phải làm giáo viên ở trường học hồi đó cha tôi làm rồi.”
Coi như là con gái kế thừa sự nghiệp của cha.
Cô ấy cũng muốn trải qua những ngày như của Khương Thư Lan.
Đó mới chính là những ngày sống chân chính.
Phương Cầm thở dài: “Mẹ của người yêu tôi muốn tôi vào đơn vị ở công thương, nếu như không có gì khác xảy ra thì tôi sẽ phải tới đó để làm.”
Cũng cùng nghĩa với việc ngày lành của cô ta đã không còn nữa rồi.
Sau khi Phương Cầm chia tay với Mã Kiến Minh, ngay sau đó cô ta liền tìm một người đàn ông khác, cũng là thanh niên tri thức từ nông thôn quay lại thành phố học, gia thế cùng với điều kiện cũng không tồi.
Chỉ là trước kia khi còn sống ở quê nghe nói cũng đã từng kết hôn rồi sống cùng với một nữ thanh niên tri thức, sau đó phải quay về thành phố học, nhưng dù đã quay về thì vẫn muốn qua lại với người xưa.
Điều kiện của người kia không được tính là tốt, không đủ xứng với nam thanh niên tri thức kia.
Vậy nên mẹ người đàn ông đó mới muốn cắt đứt chuyện của hai người, tìm Phương Cầm làm vợ cho con trai bà ta.
Phương Cầm lại đủ tốt, là học sinh giỏi của Thanh Đại, hoàn toàn có thể tiến vào nhà của bọn họ được, nhưng khuyết điểm của Phương Cầm cũng thực sự rõ ràng, ở dưới quê đã từng có chồng và con rồi.
Điểm này bên nhà trai biết rất rõ, nhưng cũng chưa từng đề cập qua.
Tất cả mọi người đều rất thông minh, biết cuộc hôn nhân này cũng chỉ là để trao đổi lợi ích mà thôi.
Đối với Phương Cầm mà nói thì cô ta có thể chấp nhận được, tình yêu là cái gì, cô ta sớm đã nhìn thấu rồi, thứ cô cần là những ngày sống tốt đẹp.
Mà thứ này, nhà trai hoàn toàn có thể mang đến cho cô ta được.
Lúc nghe được những lời này của cô ta, Mã Phượng Hà cùng với Nghê Tĩnh Xuân đều trầm mặc: “Sợ là những ngày sau này khó mà sống tốt được.”
Mẹ chồng của Mã Phượng Hà nghe nói là người rất lợi hại, là lãnh đạo của đại viện, tầm mắt cũng rất cao.
An bài được công việc của Phương Cầm, sao có thể sống tốt qua ngày được.
Nhưng những ngày đó đều là do chính cô ta lựa chọn.
Phương Cầm ừ một tiếng rồi nói: “Vậy nên mới nói sống được như Thư Lan thực sự rất tốt.”
Chồng tốt con ngoan, điều kiện của bản thân cũng tốt, đã có đủ tài chính để sống, có thể lựa chọn đường sống của mình, có thể từ chối chuyện mà mình không muốn làm, làm chuyện mà bản thân mình muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận