Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1462:

Nhưng mà nét uy nghiêm trên người lại càng hiện ra rõ hơn, anh cũng đã được thăng chức, tiếp nhận chức vị của sư trưởng Lôi đã về hưu.
Khương Thư Lan kể qua chuyện của Minh Hà nhà mình một lần, lập tức nói: “Cuối tuần em phải tới Dương thành hai ba ngày, hai đứa nhỏ đành giao lại cho anh vậy.”
Chu Trung Phong gật đầu: “Không thành vấn đề.” Dừng một lúc, anh lại bổ sung một câu: “Em hỏi đối phương, nếu như muốn tới hải đảo chơi thì em cũng có thể dẫn cô ấy tới đây.”
Từ sau khi cha Khương cùng với mẹ Khương quay về, người nhà mẹ đẻ Thư Lan cũng rất ít khi tới hải đảo.
Đến ngay cả Khương Học Dân mỗi lần tới Dương thành cũng chỉ nhập hàng rồi rời đi luôn, sợ sẽ làm phiền mấy người Chu Trung Phong.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhẹ ôm lấy bóng lưng gầy của anh mà thấp giọng nói: “Chu Trung Phong, cảm ơn anh.”
Dù là cô tới trường để học, hay đi làm như vậy, đối phương đều ủng hộ cô vô điều kiện.
Chu Trung Phong cũng thuận thế ôm lấy cô, cúi đầu nhìn cô, Thư Lan đã ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt lại càng xinh đẹp hơn, là vẻ đẹp quyến rũ lộ ra mấy phần trầm ổn.
Có thể khiến cho tâm trạng đang nôn nóng của người khác có thể trở nên vững vàng hơn.
“Vậy chi bằng tối đến để cho hai đứa nhỏ tự ngủ một mình đi?”
Khương Thư Lan đi học bốn năm, hai đứa nhỏ đều rất nhớ cô, cô vừa quay về, Nháo Nháo cùng với An An đều tranh thủ ở cạnh cô mọi lúc mọi nơi.
Đến cả chiếc giường lớn cũng bị hai tiểu tử thối chiếm hết mất rồi.
Mà Chu Trung Phong chỉ có thể đi qua phòng ngủ ở bên cạnh.
Khương Thư Lan có chút do dự, nhìn thấy hai đứa nhỏ đều đang mong chờ cô: “Nhưng mà....”
“Thư Lan, nếu hai đứa nhỏ nhớ em thì anh cũng nhớ mà.”
Chu Trung Phong là người thực sự rất trầm tính, có thể khiến cho anh nói ra những lời như vậy thực sự không dễ dàng chút nào.
Khương Thư Lan vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải một đôi mắt đầy ủy khuất, lòng cô lập tức mềm nhũn: “Cũng được, nhưng mà cũng chỉ được đêm nay thôi đó.”
Ánh mắt Chu Trung Phong chợt sáng lên, anh cúi đầu mà ừ một tiếng.
“Nghe lời em hết.”
Về phần đêm mai, anh có cách gây sức ép khiến cho hai đứa nhỏ phải tự đi ngủ một mình.
Đều đã chín tuổi hết với nhau rồi mà còn quấn quýt muốn ngủ với mẹ thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
Rất nhanh Minh Hà đã ngồi được lên xe cùng Khương Học Dân tới Đông Bắc, một đường đi tới Dương thành.
Đối với Minh Hà lần đầu tiên đi xa nhà mà nói thì hết thảy mọi thứ đều rất mới mẻ.
Khương Học Dân có chút lo lắng, dù sao cũng là em dâu, không thể mang người đi được, không mang về được, vậy nên liền giao đối phương cho Khương Thư Lan.
Cậu ấy căng thẳng cả đường đi, cuối cùng mới coi như hoàn toàn thả lỏng được.
Khương Thư Lan đã mấy năm rồi chưa gặp được Minh Hà, đối phương hiện tại đã đẫy đà hơn một ít, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, hơn nữa Minh Hà người này gặp ai cũng cười, khi cười đôi mắt cong cong lên hình bán nguyệt nhìn rất dễ mến.
“Cô, cô vẫn xinh đẹp như vậy.” Ánh mắt Minh Hà hiện rõ lên vẻ kinh diễm.
Dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy Khương Thư Lan, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô đều giống như lần đầu vậy, không khỏi khiến cho người khác phải kinh diễm.
Sao có thể có người xinh đẹp được đến như vậy chứ?
Khương Thư Lan nhéo nhéo khuôn mặt của Minh Hà: “Ăn ngon nói ngọt quá đó.”
Hai người rõ ràng đã mấy năm rồi chưa gặp mặt, nhưng không hề lạ lùng câu nệ gì với nhau nữa.
“Đi thôi, cô đã đặt phòng ở nhà khách rồi, để cô dắt cháu đi cất hành lý cái đã, sau đó đi ăn cơm, chiều đến sẽ dẫn cháu đi dạo quanh phố xem quần áo.”
Nghe được lời này, ánh mắt Minh Hà lập tức sáng lên.
Đợi sau khi thu dọn xong hết rồi, Khương Thư Lan lập tức làm theo những lời mình nói.
Suốt một buổi chiều, cô đi dạo hết khắp các ngóc ngách cùng với Minh Hà, không thể xem thường những con ngõ nhỏ này được, một đường đi qua ước chừng cũng phải một ngàn thước, bên trong hai bên đường đều là tiệm may với tiệm quần áo hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận