Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1466:

Thực ra bọn họ đều biết, bà nội Chu cơ thể rất khỏe mạnh, chỉ là khi ông nội Chu rời đi rồi, liền mang đi hết tất cả tinh thần của bà nội Chu, khiến cho bà ấy không còn hy vọng để sống nữa.
Lúc này mới đột nhiên rời xa nhân thế như vậy.
Không biết qua được bao lâu, Chu Trung Phong hít sâu một hơi: “Cha mẹ của anh, bọn họ đi đâu rồi?”
Ba ngày trước, lúc ông nội Chu ra đi, Chu Trung Phong có gọi điện cho căn cứ ở bên kia, bọn họ cũng có nói sẽ nhanh chóng quay về, nhưng mà cũng đã ba ngày rồi.
Chưa có động tĩnh gì hết.
Khương Thư Lan nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi mình nhận được, không khỏi ảm đạm mà nói: “Vừa mới thông báo cha mẹ đã đi đến đây rồi, có lẽ lúc này vẫn đang ở trên đường chưa về đến nơi.”
Cha mẹ Chu không phải là người bình thường, cho dù là rời đi khỏi Tây Bắc cũng không dễ dàng gì, phải làm đủ loại thủ tục e là không đơn giản chút nào.
Có thể quay về được thì cũng phải mất đến tám ngày.
Nghe như vậy thì Chu Trung Phong không khỏi trầm mặc, nỗi lòng anh đang vô cùng phức tạp.
Nhưng mà cũng đã đủ trưởng thành rồi vậy nên anh sẽ không oán trách gì hết.
Mà quyết đoán đưa ra quyết định.
“Mùa hè quá nóng, ông bà nội không đợi được lâu đâu, nhiều nhất là ngày mốt, cũng chính là thứ bảy, nếu như bọn họ không quay về được thì anh sẽ trực tiếp đưa hai ông bà đi hỏa táng.”
Hai ông bà lão không được để quá lâu.
Nếu như không gặp được lần cuối, vậy coi như mãi mãi không thể nhìn thấy được nữa.
Chuyện ở trên thế gian này, sao có thể hoàn toàn vẹn toàn được hết sao?
Khương Thư Lan trầm mặc, biết Chu Trung Phong nói thật, cô thở dài: “Chỉ có thể như vậy được thôi.”
Mà giờ phút này đây, Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa vẫn còn đang ở trên xe lửa, cũng là bởi vì mùa hè có nhiều mưa to, xe lửa trên đường đi gặp cảnh đất đá trôi, cả một đoạn đường bị vùi lấp.
Xe lửa căn bản không thể đi được.
Mà giờ phút này đây, Chu Nghĩa Khôn, Đường Mẫn Hoa cùng với Khương Bình An đều đang bị giam ở trên xe.
Khương Bình An đã hơn hai mươi tuổi, vì học ở trường trong một thời gian dài, vậy nên vẫn mang theo vẻ ngây ngô của thiếu niên.
Cậu ấy nâng tay lên nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Thầy, em đi tìm người hỏi thăm tình hình bên dưới, nếu như thực sự không đi được nữa, chúng ta sẽ bỏ xe mà tự đi.”
Lúc cậu ấy còn chưa tốt nghiệp đã được tiến vào viện nghiên cứu thủ đô.
Chỉ là viện nghiên cứu thủ đô chỉ là thử nghiệm ở trên giấy thôi, bọn họ chỉ có thể tự suy đoán ra như vậy.
Còn nơi mà cậu ấy thực sự đi đến chính là viện nghiên cứu ở Tây Bắc, là căn cứ cát vàng bay đầy trời kia, bị giấu ở nơi không người, nơi đó mới chính là nơi quy tụ của các nhân viên nghiên cứu bọn họ.
Sau khi Khương Bình An suy nghĩ thông suốt rồi liền từ bỏ công việc ở thủ đô mà trực tiếp đi tới Tây Bắc.
Mà thiên phú của cậu ấy ở căn cứ Tây Bắc vẫn tiếp tục phát sáng, trong khoảng thời gian ba năm ngắn ngủi, từ một nhân viên nghiên cứu bình thường đã trở thành một người phụ trách cho một hạng mục một cách độc lập.
Thậm chí trong thời gian ba năm, tổ hạng mục mà cậu ấy phụ trách đã có thể trực tiếp nối theo thế hệ trước của Chu Nghĩa Khôn được rồi.
Căn cứ ở Tây Bắc có một câu, Khương Bình An không phải là người mà là thần.
Số liệu tính toán khổng lồ, thí nghiệm suy luận, đến tay cậu ấy chỉ cần chút thời gian là ra.
Mà đối với những người khác thì phải cần tới một tháng, nửa năm thậm chí còn lâu hơn, cũng chưa chắc đã giải xong được.
Nhưng đối với Khương Bình An, thậm chí chưa cần đến một buổi tối, chỉ cần liếc mắt một cái, vài phút cũng đủ để giải quyết một vấn đề khó rồi.
Ở căn cứ còn có người nói rằng, dựa vào khả năng của một thiên tài như Khương Bình An, không cần quá lâu, cậu ấy chắc chắn có thể ngồi lên được vị trí cao nhất.
Người có đầu óc như cậu ấy, trời sinh chính là để làm việc học thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận