Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1469:

“Vậy cha mẹ đi cẩn thận.”
Lần này đến đây bọn họ cũng chỉ ở lại ba ngày.
Là thời khắc đoàn viên duy nhất của nhà bọn họ, giá mà bọn họ có thể có được tấm ảnh gia đình thì tốt rồi.
Dù có là di ảnh của ông bà nội Chu đi chăng nữa thì cũng là tấm ảnh gia đình duy nhất.
Chu Nghĩa Khôn muốn nói gì đó lại há miệng thở dốc, không biết nên nói gì mới phải.
Nhưng Đường Mẫn Hoa lại không ngại ngùng như vậy, bà ấy tiến đến ôm lấy Chu Trung Phong, nước mắt chảy ào ào: “Mẹ xin lỗi.”
“Tiểu Phong, cha mẹ xin lỗi, cũng xin lỗi ông bà nội con nữa.”
Thân là con, bọn họ lại không hoàn thành được trách nhiệm của người làm con, thân là cha mẹ, bọn họ cũng không làm tròn được trách nhiệm của cha mẹ.
Đây có thể nói chính là khiếm khuyết lớn nhất của cuộc đời bọn họ.
Bọn họ có thể vỗ ngực nói không hề hổ thẹn với đất nước, nhưng lại hổ thẹn với người thân của mình.
Chu Trung Phong im lặng một hồi, sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ cần cha mẹ hoàn toàn bình an là tốt rồi.”
Hiện tại anh cũng không cầu mong điều gì khác nữa.
Đợi khi Đường Mẫn Hoa ổn định rồi mới kéo Khương Thư Lan tới cùng nói chuyện.
Chu Trung Phong tìm được Khương Bình An, cho cậu ấy một điếu thuốc, Khương Bình An suy nghĩ một hồi liền nhận lấy thuốc, chỉ là không hút mà chỉ cầm trong tay.
Cậu ấy không hút thuốc lá, nhưng cũng không thể từ chối ý tốt của trưởng bối được.
“Bình An, sau này cha mẹ dượng đi tới Tây Bắc, làm phiền cháu giúp đỡ.”
Bọn họ chắc chắn không thể cùng cha mẹ đi đến cuối đoạn đường được, cũng không thể là người chăm sóc cho cha mẹ trước lúc lâm chung.
Không phải là bọn họ không muốn, cũng không phải do bất hiếu, mà là do bọn họ không còn cách nào hết, cha mẹ phải làm tốt công việc của mình cho đến hơi thở cuối cùng.
Mà thân là người ngoài, bọn họ không thể tùy ý đi vào căn cứ của cha mẹ được, không thể nào đáp nghĩa cho đối phương được.
Chỉ có thể nói, may mà năm đó bọn họ đã nuôi lớn Khương Bình An, như một vòng luân hồi.
Hiện tại, Khương Bình An đã đi tới căn cứ ở Tây Bắc, đáp nghĩa thay cho anh cùng với Thư Lan.
Khương Bình An gật đầu, thanh âm ôn thuận: “Dượng, dượng yên tâm đi, ông bà nội của Nháo Nháo cùng với An An thì cũng là ông bà nội của cháu.”
Nghe được những lời này, Chu Trung Phong vỗ vai cậu ấy: “Giỏi lắm, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
Khương Bình An không khỏi cười lên, khuôn mặt thiếu niên đầy ôn thuận, mang theo vài phần chân thành: “Không có dượng cùng với cô thì cháu cũng không thể trưởng thành được.”
Không có anh nuôi dưỡng, dùng tiền của mình để nuôi nấng, lại tìm mọi cách để tìm thầy thuốc giỏi tới khám bệnh cho cậu ấy, cậu ấy cũng không thể nào có được ngày hôm nay.
Ngày hôm nay của Khương Bình An chính là do một tay Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong tạo nên.
Lúc hai người nói đến đây, từ xa truyền đến một giọng hô to: “Giỏi lắm, Thiết Đản anh về mà không nói cho em biết.”
Lôi Vân Bảo mặc quần áo đầy siêu vẹo, chạy đến mức mất một chiếc giày, cánh tay có quấn một băng vải màu trắng, rõ ràng là vừa mới từ tiền tuyến về, vẫn còn thương nhẹ.
Nhưng chút này không ảnh hưởng gì đến việc cậu ta vì Khương Bình An mà trốn tới đây.
Khương Bình An nhìn thấy Lôi Vân Bảo cũng bất giác mà nở nụ cười, cậu ấy giang tay ra đi tới ôm đối phương.
“Không phải em vẫn còn đang ở tiền tuyến sao? Vậy nên anh mới không kêu người nói cho em biết.”
Bọn họ lớn lên đều có sự nghiệp riêng như vậy, nhưng sự nghiệp khác biệt cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của bọn họ hết.
Là bạn từ thời thơ ấu, cũng là bạn tốt nhất của nhau.
“Như vậy sao mà được chứ, dù em có đặt một chân vào quan tài rồi cũng phải nhảy ra gặp anh một lần.”
Lôi Vân Bảo nhịn không được mà nện một cái vào người của Khương Bình An: “Vẫn gầy như vậy, em đánh một cái là anh có thể ngã sấp ra được.”
Khương Bình An chỉ cười không nói gì.
Lôi Vân Bảo cũng cười không lên tiếng.
“Vẫn còn khỏe chứ?”
"Vẫn khoẻ."
"Anh thì sao?"
"Anh cũng vẫn khoẻ."
"Vậy nhớ bảo trọng nhé."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận