Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1474:

Đợi khi An An với Nháo Nháo đi rồi, căn nhà bởi vì nhiều người không đủ chỗ ở mà phải liên tục xây thêm mấy gian phòng nữa lập tức trở nên trống vắng.
Chỉ còn lại Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong.
Cô nhìn những căn phòng ở trống rỗng, lập tức có chút thương cảm: “Chiếc bàn này đã từng được quây quần bởi ông bà nội, cha mẹ em, dì Lý, còn có Thiết Đản, Nháo Nháo, An An, còn có anh và em.”
Cả gia đình với nhau, hiện tại chỉ còn một khoảng không.
Cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Cũng tốt, chúng ta vẫn có thể sống tốt trong thế giới chỉ có hai chúng ta.”
Từ khi bọn họ kết hôn cho tới bây giờ, ngoài năm đầu tiên được trải qua thế giới chỉ có hai người bọn họ thì những năm sau đều vô cùng náo nhiệt.
Chu Trung Phong vừa mới nói xong, bên ngoài liền truyền đến thanh âm liên hồi: “Mẹ, mẹ, trưa nay ăn gì vậy?”
“Con sắp chết đói đến nơi rồi, mẹ không biết đâu, huấn luyện viên của bọn con không phải con người.”
Lúc này, Khương Thư Lan với Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau, Chu Trung Phong nhịn không được mà cười cười: “Của nợ đến rồi.”
“Còn cảm thấy cô đơn nữa không?”
Khương Thư Lan lắc đầu.
Phải nói, Nháo Nháo phải ồn ào bằng mười người gộp lại, chỉ cần cậu mở miệng là có thể khiến cho căn nhà đang trống vắng như thể có thêm mười người vào vậy.
“Con muốn ăn cái gì?”
Ngữ khí Khương Thư Lan có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn mang theo vài phần yêu chiều.
Nháo Nháo ở bên cạnh vừa đi vào, phía sau liền cầm theo hai cái bao, giơ lên trước mặt hai người.
“Nhìn này, con có mua vịt nướng mà mẹ thích ăn nhất rồi đây, còn có lòng dồi nhắm rượu mà cha thích đây.”
“Hai người có thích không?”
Lúc này Khương Thư Lan với Chu Trung Phong không khỏi hoang mang, thực sự không ngờ Nháo Nháo từ trước đến nay luôn làm ầm ĩ không hiểu chuyện lại sẽ có một ngày như thế này.
Khương Thư Lan nháy mắt không nói lên lời, cô quay đầu đi: “Mẹ vào đốt bếp, làm ít bánh tráng.”
Đợi sau khi cô vào nhà rồi, Nháo Nháo ngạc nhiên: “Cha, mẹ con không thích sao?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Không phải đâu.”
“Vậy thì là sao?”
“Con tự mình nghĩ đi.”
“À hay là mẹ cảm thấy vịt nướng con mua không ngon bằng vịt nướng mà An An mua sao, mẹ, con mặc kệ, mẹ thiên vị quá.”
Đối mặt với Nháo Nháo đang làm loạn, tia thương cảm cùng với cảm động của Khương Thư Lan lập tức không còn chút nào nữa.
Cô nhịn không được mà cúi đầu thở dài: “Mau biến đi dọn bát đũa lên cho mẹ.”
“A.”
Nháo Nháo nhướn mày với Chu Trung Phong: “Con biết là mẹ yêu con nhất trên đời mà.”
Đã mười tám tuổi đầu rồi nhưng ngày nào cũng nói lời yêu thương trên môi, cũng không biết e thẹn là gì.
Chu Trung Phong lập tức đạp cho cậu một đạp: “Mau đi lấy bàn ra đi.”
Nháo Nháo xoa mông nói: “Biết rồi, ông lãnh đạo của con.”
“Con trai đi ngay đây.”
Cợt nhả thì cợt nhả, nhưng sau khi nhìn thấy một loạt ghế trống kia, nét cười trên mặt cậu cũng phai nhạt đi mấy phần.
Cậu nhịn không được mà thở dài, xoa xoa khuôn mặt hơi cứng lại của mình: “Mấy người vừa mới đi, cháu vẫn còn có chút nhớ mọi người.”
Chỉ giây tiếp theo, nghe Khương Thư Lan gọi cậu đi mua tương ở Cung Tiêu Xã, cậu lập tức lấy lại được tinh thần, vui vẻ đồng ý đi.
“Mẹ, hai người nhớ đợi con đó, không cho hai người ăn vụng đâu.”
Nghe như vậy thì Khương Thư Lan không nhịn được cười mà mắng một câu: “Mau đi đi.”
Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan.
“Còn cảm thấy yên ắng nữa không?”
Khương Thư Lan lắc đầu, ý cười trên mặt vẫn chưa phai nhạt: “Có đứa nhỏ ầm ĩ ồn ào như Nháo Nháo, trong nhà sợ không thể nào yên ắng được.”
Ngay cả thời gian để thương cảm cũng không cho cô.
“Còn anh thì sao?”
Chu Trung Phong nhìn cô, Khương Thư Lan đã sắp qua tuổi bốn mươi, màu da vẫn trắng nõn như vậy, đồi mồi ở mắt không che giấu được vẻ phong tình của cô, ôn nhu dịu dàng, lịch sự tao nhã.
Thời gian dường như có chút ngưng đọng trên người của cô.
Khương Thư Lan ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn liền chạm phải hai con ngươi đầy thâm tình, cô thoải mái mà cười lên: “Anh sao, cho dù tất cả mọi người đều đi rồi thì anh sẽ không đi.”
Cha mẹ sẽ đi, con cái sẽ đi, nhưng cô biết Chu Trung Phong sẽ mãi mãi không rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận