Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1480:

Thực tế thì cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
Nghe được lời này, anh ba Khương nhịn không được mà hỏi: “Hả? Mấy đứa có thể bỏ ra được bao nhiêu tiền?”
“Con năm nghìn.”
“Con ba nghìn.”
“Hả? Bỏ hết tiền ra luôn sao, không sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của con à?”
Dù là con của mình thì cũng phải tính toán cho rõ ràng.
Khương Đại Sơn cùng với Khương Hà Sơn nhất thời không nói lên lời.
Bọn họ chỉ ở nhà làm công, không giống như cha mẹ mình, cũng không giống như thím hai với thím ba có thể tự mình mở cửa hàng.
Số tiền này là toàn bộ tài sản tích góp được trong rất nhiều năm của bọn họ.
“Hôm nay người làm cha này sẽ dạy cho con một đạo lý, không được phép đánh cược toàn bộ tài sản của mình, đừng thấy chúng ta lấy nhiều tiền ra thì cũng làm theo, cha dám vỗ ngực cam đoan dù có mất đi số tiền này thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của cha, kể cả cô con hay thím hai thím ba của con cũng vậy.”
“Nhưng hai đứa thì sao?”
Lúc này, Khương Đại Sơn cùng với Khương Đại Hà giật giật môi: “Chỉ là muốn thử sức chút thôi mà.”
“Thử, mấy đứa lấy gì ra để thử? Nếu như mất hết số tiền này thì đến cả cơm ăn mấy đứa cũng không có nữa đâu, rồi lấy gì ra để lấy vợ?”
“Đại Sơn, Đại Hà, nghe cha cháu đi, cháu cùng với cha mình không giống nhau đâu.”
Mẹ Khương mở miệng nói, bà cũng không còn trẻ khỏe gì nữa, đầu cũng đã đầy tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Trưởng bối đã mở miệng như vậy, Khương Đại Sơn cùng với Khương Đại Hà nháy mắt không nói gì được nữa.
Nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng, rõ ràng đây là cơ hội để kiếm tiền.
“Đừng nghĩ nữa, chuyên tâm mà làm việc đi, đến khi nào mà hai đứa giống được như cô của mình, hoặc là thím hai của mình, có thể tự lấy tiền mình kiếm được ra để đầu tư thì sẽ không có ai can thiệp được vào quyết định của hai đứa hết, hơn nữa cho dù có mất hết tiền đầu tư thì vẫn có lại được từ những cửa hàng của mình, mà hiện tại hai đứa lại chỉ có một phần tiền lương mà thôi.”
“Thứ hai đứa nên học không phải là đầu cơ trục lợi, mà là làm thế nào để trở nên giống như cô cùng với thím hai thím ba của mình kìa.”
Lời này khiến cho Khương Đại Sơn cùng với Khương Đại Hà theo bản năng mà liếc mắt nhìn nhau, lập tức im lặng không nói được lời nào nữa.
Cả nhà họ Khương, nếu nói thẳng ra thì hai người bọn họ là kém cỏi nhất.
Phía trên có cô, anh trai, thím, đến cả phía dưới là em trai Thiết Đản, dường như đều rất tài giỏi.
Chỉ có hai bọn họ cùng với anh Học Vệ là thê thảm nhất.
Nhưng hiện tại anh Học Vệ hiện tại đã tiếp nhận việc trồng trọt trong nhà rồi, đất trong nhà cũng nhận thầu đến hơn năm trăm mẫu, mỗi năm còn mời được công nhân giúp hỗ trợ trồng trọt.
Nói như vậy thì anh Học Vệ cũng không thể bị coi là kém cỏi được nữa rồi.
Cũng chỉ có hai người bọn họ là vẫn phải đi làm công.
Điều này khiến cho Khương Đại Sơn cùng với Khương Đại Hà không khỏi lâm vào trầm tư.
Bọn họ nằm ở tầng thấp nhất trong nhà, không có quyền lên tiếng nói, cũng không kiếm được quá nhiều tiền, vậy cho nên mới bị phủ quyết như vậy.
Cần phải cố gắng thêm thôi!
Hai anh em bọn họ liếc nhìn nhau một cái.
Mắt thấy đã bắt đầu nhìn thấy được bộ dạng quyết tâm trong ánh mắt của bọn họ rồi, anh ba Khương không khỏi thở dài nhẹ nhõm mọt hơi, cũng không biết là do nguyên nhân gì nữa.
Rõ ràng là năng lực của cậu ấy cùng với vợ không hề kém, nhưng lại không thể di truyền lại cho con được.
Ngược lại bọn họ còn không ngóc đầu lên nổi.
Không khỏi khiến người ta phải đau đầu, nếu như chuyện lần này có thể kích thích được bọn họ, vậy đợi sau này có thể kế thừa gia nghiệp cũng là chuyện tốt.
Mắt thấy cả nhà họ Khương đều đồng tâm hiệp lực như vậy.
Cha Khương cùng với mẹ Khương không khỏi liếc nhìn nhau, chống gậy mà từ từ đi ra bên ngoài để ngắm nắng.
Đời này có thể bọn họ không có quá nhiều thành tựu.
Nhưng thấy con cháu ngày càng khá khẩm lên, chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến bọn họ thỏa mãn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận