Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1484:

Nghe được lời này, Trâu Dương cũng đặt mông ngồi phịch xuống ghế: “Khương Thư Lan....”
“Nhà họ Khương, hiện tại có biết họ giàu có đến mức nào rồi không?”
Cả phố Bình Hương, nơi nơi đều là cửa hàng của bọn họ, từ bách hóa, cho đến cửa hàng quần áo, quán ăn, quán lẩu.
Dường như đi vài bước là liền thấy một cái.
Thậm chí còn chạy đến cả tỉnh thành rồi.
Đây rõ ràng là tiến trình giàu có đời trước của nhà họ Trâu, hiện tại đều chuyển thành nhà họ Khương rồi.
Trâu Dương vừa dứt lời, dù là Giang Mẫn Vân hay là Kiều Lệ Na đều ghen tị đến đỏ cả tròng mắt.
Bọn họ đều biết Khương Thư Lan, cũng biết đời trước Khương Thư Lan có gả cho Trâu Dược Hoa, mà đời trước Trâu Dược Hoa đã trở nên vô cùng giàu có.
Lại còn là một thủ phủ.
Nhưng đời này không còn giống như vậy nữa.
“Tôi không hiểu nổi.”
Giang Mẫn Vân có chút nghi hoặc: “Đều là mở cửa hàng quần áo, quán ăn, thậm chí là buôn hàng, tại sao chúng ta lại thất bại như vậy?”
Từ niên đại tám mươi, bọn họ không phải là chưa từng thử qua việc buôn bán, là người có được trí nhớ của đời trước.
Đối với bọn họ mà nói chính là ưu thế rất lớn.
Nhưng không hiểu sao bọn họ làm gì cũng thất bại hết.
Đầu tiên là cửa hàng quần áo của Kiều Lệ Na, sau đó là quán ăn của Giang Mẫn Vân, rồi việc buôn hàng của Trâu Dương, không có việc nào mà bọn họ không thất bại.
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.
Trâu Dược Hoa lúc này liền nói ra một sự thật: "Là do không có Khương Thư Lan."
Cả hai kiếp sống đều gặp được Khương Thư Lan, đời trước Khương Thư Lan chọn cưới anh ta, vậy nên Trâu Dược Hoa mới thuận lợi trở thành thủ phủ như vậy.
Đời này rời khỏi Khương Thư Lan rồi, cô được gả cho Chu Trung Phong, đồng nghĩa là đời này Chu Trung Phong đã nắm được phần thắng rồi, không những dành dụm được nhiều tiền, mà bàn tay vàng của Khương Thư Lan cũng đã được vang danh nức tiếng gần xa.
Chưa kể đến một loạt các doanh nghiệp của nhà họ Khương đang chiếm khắp phố Bình Hương này rồi.
"Cô ta thực sự quan trọng đến như vậy sao?"
Trâu Dược Hoa có chút không vui, từ trước đến giờ anh ta chưa từng để Khương Thư Lan vào trong mắt.
“Cô ta không quan trọng, nhưng ngày đó khi nhà họ Trâu mở tiệm quần áo, cô ta chính là người đã đi chọn và mua quần áo, cô ta không quan trọng, nhưng khi nhà họ Trâu mở quán ăn là cô ta đã tới để phụ bếp, nhờ nhà họ Khương tới giúp đỡ, dậy từ sáng sớm để làm việc.”
“Giang Mẫn Vân cũng mở quán ăn nhưng cô ta không thể thức dậy từ hai ba giờ sáng được, còn Khương Thư Lan thì có thể, người nhà họ Khương thì có thể.”
"Còn nữa, Dương Dương, khi con buôn hàng, con chỉ có thể học hành, chứ không biết nhập hàng thế nào, khi đó nhà họ Trâu có thể làm được chuyện buôn bán như vậy, toàn bộ đều là nhờ một tay anh ba Khương giúp đỡ."
Còn anh ta, lãng phí mất gần hai mươi năm làm lụng sau nhiều lần thất bại mới dần dần tích luỹ được kinh nghiệm.
Hoá ra, người vợ mà đời trước anh ta luôn coi thường hết mực, suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong góc bếp, trên con đường phát triển của nhà họ Trâu lại đóng góp một vai trò quan trọng đến như vậy.
Chỉ là từ trước đến giờ anh ta chưa từng nhận ra.
Anh ta coi sự giúp đỡ và hy sinh của Khương Thư Lan và nhà họ Khương là điều đương nhiên, còn coi thành tựu đáng nể trong tương lai của mình là do chính năng lực của mình.
Nhưng anh ta đã quên mất.
Chỉ là do anh ta ảo tưởng mà thôi, mà Khương Thư Lan cùng với nhà họ Khương mới là hậu phương vững chắc của anh ta.
Không có nền móng vững chắc thì làm sao có thể xây nên được thành tựu?
Có thể dựa vào Giang Mẫn Vân không biết chịu khổ là gì sao? Hay là dựa vào Kiều Lệ Na lúc nào cũng chỉ biết hưởng thụ, hay là dựa vào Trâu Dương đến học hành còn không thành thân?
Hay là dựa vào công việc đang giúp anh ta gắng gượng qua ngày?
"Vậy sau này thử mở nhà nghỉ đi? Hoặc là làm bất động sản cũng được?"
Nhà họ Trâu làm vô số việc rồi, không chỉ có tiệm quần áo, quán ăn hay tạp hoá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận