Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 149:

Thanh âm Khương Thư Lan rất ôn nhu, nhưng hai chữ đứa nhỏ cô lại đè nén rất nặng.
Cái gì mà áo bông đặt ở phòng khoang tàu cơ? Thứ anh đặt ở phòng khoang tàu là lồng gà mà.
Chu Trung Phong khẽ gật đầu với Khương Thư Lan, kéo cô lại bên cạnh: “Không sao hết, cứ giao hết cho anh!”
Anh để ý thấy sắc mặt Khương Thư Lan có chút trắng bệch, tay phát run, ý bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Ngay sau đó, ánh mắt Chu Trung Phong đặt lên người người phụ nữ kia trong chốc lát, ánh mắt hơi lạnh lùng, cuối cùng dừng ở đứa nhỏ cô ta đang bế trên người.
Người phụ nữ mặt tàn nhang đầu trùm khăn kia cũng nhìn về phía Chu Trung Phong, là người đàn ông rất anh tuấn, lúc nghe đến câu cứ giao hết cho anh kia, không thể không nói, người phụ nữ kia cũng cảm thấy rất ghen tị, nếu chồng cô ta có thể giống vậy được thì cô ta đã không phải ra ngoài làm loại chuyện như này rồi.
Thần sắc người phụ nữ kia có hơi nghiêm lại, gắt gao ôm lấy đứa nhỏ: “Đồng chí, vợ anh làm tôi bị bỏng, anh xem nếu như ít tiền quá tôi sợ rằng chuyện này không được tốt cho lắm đâu.”
Đây là đang uy hiếp.
Chu Trung Phong nhíu mày: “Vợ tôi làm cô bị bỏng đương nhiên là phải bồi thường rồi.” Nhưng mà, anh liền chuyển chủ đề: “Chỉ là áo bông mà vợ tôi nói kia, chúng tôi đã cất ở phòng khoang tàu rồi, cô có thể đi cùng chúng tôi một chuyến đi lấy không.”
Toa xe này của bọn họ quá nhiều người, Thư Lan lại liên tiếp nhắc nhở tự mình đi đến phòng khoang tàu.
Rõ ràng là có vấn đề.
Thần sắc của người phụ nữ mặt tàn nhang kia thoáng có chút do dự: “Cái này, dưới bàn của anh không phải cũng có hành lý sao?”
Người đàn ông trung niên giường trên liền nói: “Bọn họ chuyển nhà mà, mang theo rất nhiều đồ, tôi vừa thấy rồi, hầu hết đồ đều đặt ở phòng khoang tàu hết!”
“Tôi cũng thấy được.”
“Chồng của cô gái xinh đẹp này vừa đi một chuyến để cất đồ đó.”
Mấy lời này khiến cho Khương Thư Lan và Chu Trung Phong càng thêm đáng tin hơn.
Vì vậy, người phụ nữ vừa rồi còn hơi cảnh giác lập tức thả lỏng vài phần: “Vậy được rồi, tôi sẽ đi theo anh, nhưng phải nhanh lên để còn quay về, chồng tôi vẫn đang đợi tôi đó!”
Chu Trung Phong gật đầu.
Tranh thủ lúc đi về phía trước để dẫn đường, anh quay đầu lại thoáng nhìn qua Khương Thư Lan, Khương Thư Lan nhìn về phía anh không phát ra chút tiếng động nào mà nói: “Bọn buôn người!”
Là lời nói thầm, không phát ra âm thanh nào hết.
Nhưng Chu Trung Phong sau khi nghe xong lập tức hiểu được hết, trong nháy mắt anh liền nhíu mày lại, trong số những tội phạm thì anh ghét nhất là những kẻ buôn người.
Mỗi một kẻ buôn người đều là những kẻ tán tận lương tâm.
Hèn gì cô cùng với bọn buôn người này dây dưa lâu như vậy, còn một mình đưa kẻ buôn người này vào toa xe bọn họ, khiến cho đối phương không chút cảnh giác.
Chu Trung Phong gật đầu, dẫn người phụ nữ cùng đứa nhỏ rời khỏi đây.
Người phụ nữ kia đi được nửa đường liền nói: “Vị đồng chí vợ kia, cô không đi cùng sao?”
Toa xe lập tức trở nên im lặng.
Chu Trung Phong vừa định mở miệng.
Khương Thư Lan đã đứng lên, nhéo nhéo cánh tay anh, thấp giọng nói: “Chị, chị còn sợ chồng tôi sẽ lừa chị sao? Bỏ đi, nếu như chị không tin chồng tôi, tôi sẽ đi với chị một chuyến!” Dứt lời, cô liền nắm tay Tiểu Thiết Đản đi về phía trước.
Cô rất lo việc để lại một mình Tiểu Thiết Đản trong toa xe này, ai mà biết liệu trong toa xe này còn có kẻ buôn người nào hay không?
Nhóm người đi qua từng toa xe liên tục để đi đến phòng khoang tàu, người phụ nữ kia lập tức phát hiện có gì đó không đúng liền xoay người rời đi: “Tôi đột nhiên nhớ ra, chồng tôi tìm tôi có chút chuyện!”
Cô ta lập tức xoay người bỏ đi luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận