Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1498:

“Dù là trước khi thông báo trên báo chí, hay là biển hiệu ngoài cửa, đều đã viết rất rõ ràng rồi, cổ phiếu bán hết thì sẽ dừng, tôi nghĩ mọi người cũng đã hiểu đạo lý này rồi, nếu không thì cũng sẽ không xếp hàng từ khuya đến bây giờ, không phải sao?”
“Không còn nữa chính là không còn nữa, tôi cũng không thể biến ra thêm cho mọi người được, nếu vẫn muốn mua nữa thì ngày mai quay lại.”
Nói lời này xong, không quan tâm mọi người có phản ứng gì hết, Hồ Vịnh Mai liền nói với bảo vệ: “Giữ gìn trật tự đi, ba rưỡi chiều quầy giao dịch của chúng ta sẽ đóng cửa.”
Lúc này mọi người không biết phải nói gì nữa.
Mấy người mua cổ phiếu ban đầu còn đang muốn cãi cọ cũng phải im lặng theo.
Trâu Dược Hoa còn định nói gì đó lại bị Trâu Dương ngăn lại, lắc đầu với cha mình.
Đợi đến khi mọi người đã đi gần hết rồi, Trâu Dương liền đi vào phòng tiếp khách, nói với giao dịch viên ở đó: “Xin chào, tôi đến tìm quản lý của các cô, Hồ Vịnh Mai.”
Một lát sau.
Hồ Vịnh Mai liền đi ra, lúc nhìn thấy Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương, chị ấy theo bản năng mà nhíu mày, rõ ràng vẫn còn nhớ chuyện làm loạn chiều nay cũng có mặt bọn họ.
Tương đương với việc chị ấy đối với bọn họ không yêu quý gì.
“Mấy người đến tìm tôi sao?”
“Dì Hồ à, không biết dì có còn nhớ cháu không? Cháu là Trâu Dương, đây là Trâu Dược Hoa cha của cháu.”
Lần giới thiệu này bọn họ cũng không biết có lưu lại được ấn tượng tốt hay không cho đối phương, chỉ thầm mong đối phương sẽ nhớ lại được bọn họ.
Dù sao thì chuyện mua cổ phiếu mới là quan trọng.
Vừa nghe được giọng nói này, Hồ Vịnh Mai lập tức hồi tưởng lại.
“Năm đó mấy người tới thủ đô sao?”
Thái độ của Hồ Vịnh Mai có chút lạnh lùng, chuyện ấy cũng đã hơn năm mươi rồi, chị ấy mang theo vẻ uy nghiêm đầy mình.
Điều này khiến cho Trâu Dược Hoa có chút sợ hãi, thậm chí còn có chút cảm thán, dù vận mệnh có thay đổi thế nào thì người tài giỏi vẫn luôn tài giỏi.
Đương nhiên, ngoại trừ người nhà họ Trâu bọn họ.
Trâu Dược Hoa không hiểu tại sao đời này bọn họ lại khốn đốn đến như vậy.
Biết rõ đối phương có ấn tượng không tốt về mình, Trâu Dương vẫn kiên trì mà mở miệng: “Dì Hồ, là như vậy, cha con bọn cháu đã xếp hàng cả ngày rồi, muốn mua một ít cổ phiếu, dì cũng biết đó, chúng cháu là người bên ngoài đến đây vốn đã không dễ dàng gì rồi.”
“Mấy người không dễ dàng đến được đây thì có liên quan gì đến tôi?”
“Là do tôi gây khó dễ cho mấy người sao?” Sắc mặt của Hồ Vịnh Mai lại lạnh hơn mấy phần: “Mấy người không mua được cổ phiếu không phải do Hồ Vịnh Mai tôi gây nên mà chỉ là do hết cổ phiếu nên tạm dừng bán thôi, bản thân tôi cũng không thể mua được chứ chưa nói đến việc giúp hai người.”
“Mấy người tìm nhầm người rồi.”
Chị ấy nói xong thì đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Còn việc gì nữa không?”
Đây rõ ràng là đang có ý đuổi người.
Rõ ràng vừa rồi Hồ Vịnh Mai vẫn còn mang được nét mặt tươi cười mà nói chuyện với Khương Thư Lan, đến cả thái độ cũng vô cùng khách khí.
Nhưng đến khi nói chuyện với bọn họ lại không giấu được vẻ chán ghét, dù là đối phương đã cố gắng kìm nén lại rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
Điều này khiến cho Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương đều có chút nhục nhã, Trâu Dương vẫn còn đang định nói gì đó liền bị Trâu Dược Hoa túm ra ngoài.
Sau khi ra khỏi sở giao dịch, Trâu Dược Hoa liền rút một cây thuốc lá ra hút, hít sâu một hơi, khói thuốc mịt mờ càng làm nổi bật lên vẻ già nua của anh ta.
“Dương Dương, cho cha chút mặt mũi cuối cùng đi.”
Dù sao cũng là người phụ nữ suýt thành đôi với anh ta.
Lời này khiến cho Trâu Dương nháy mắt có tia lửa giận, khuôn mặt cũng không còn ôn nhuận như vừa rồi nữa mà mang theo mấy phần mịt mù: “Cha, mặt mũi lại đáng giá đến như vậy sao? Cha không nghĩ tới việc nếu như ngày mai lại có biến cố gì thì chúng ta sẽ không thể thuận lợi mà mua cổ phiếu được nữa sao?”
“Cha có nghĩ đến Tiểu Mỹ bây giờ đang thế nào không? Con bé còn đang đợi chúng ta tới cứu đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận