Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1500:

Chỉ thấy trước ngõ là hai chiếc ba tải thật lớn có người bên trong.
“Ôi, hai người còn có thể đứng dậy được không? Có cần chúng tôi báo công an giúp mấy người không?”
“Bỏ đi, bớt nhiều chuyện lại một chút vẫn tốt hơn, nhỡ đâu bọn họ lại ăn vạ chúng ta, sợ là chúng ta sẽ chẳng còn nhà để sống nữa đó.”
Lời vừa dứt thì cửa nhà cũng đóng chặt lại.
Giống như thể một tia sáng nhợt nhạt duy nhất cũng biến mất không còn nữa.
Đến cả ánh trăng trên bầu trời cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại bóng tối khôn cùng.
Trâu Dương ngã vào người Trâu Dược Hoa, đưa tay ra sờ đã thấy toàn máu là máu.
Trâu Dược Hoa cả kinh, theo bản năng mà sợ hãi kêu lên: “Dương Dương?”
Trâu Dương không nói gì hết, trong bóng tôi, con ngươi của cậu ta dường như cũng ảm đạm không còn chút ánh sáng nào nữa, chỉ có hận ý khôn cùng.
Cậu ta vẫn ở trong bao tải, như thể chết rồi, không nhúc nhích mà chỉ cuộn mình lại bên trong.
Không biết qua bao lâu mới phát ra thanh âm đầy hận ý.
“Tại sao? Tại sao lại không giúp tôi?”
Tiền là ở trong tay cậu ta, vậy nên mục tiêu chính bị nhắm đến cũng là cậu ta.
Đám người kia chỉ ụp bao tải lên người Trâu Dược Hoa chứ không hề đánh anh ta giống như cậu ta.
Vậy nên Trâu Dược Hoa hoàn toàn có cơ hội tới giúp cậu ta, có cơ hội giữ được tiền, giữ được cuộc đời cho em gái cậu ta.
Nhưng Trâu Dược Hoa lại chọn bất động, lựa chọn lúc bọn cướp bắt cậu ta giao tiền ra, kêu cậu ta phải đồng ý với bọn chúng.
Trâu Dương không cam lòng.
Đây không chỉ là tiền mà còn là sinh mạng của em gái.
Bây giờ bọn họ không còn gì nữa hết.
Đối mặt với sự chất vấn của con trai, Trâu Dược Hoa trầm mặc một hồi lâu, sau một hồi lâu anh ta mới đưa tay ra kéo Trâu Dương ra khỏi bao tải.
“Dương Dương, xin lỗi, nhưng cha không hối hận đâu, lúc đó cha chỉ muốn bảo vệ mạng sống của con mà thôi.”
Đều là một đám lưu mạnh liều mạng, bọn họ có thể cướp đi mạng sống của Dương Dương được.
“Lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ hết.”
“Đừng có gọi tôi, ông không xứng.”
“Ông mau cút đi, đồ nhu nhược.”
Trâu Dương đứng dậy, lảo đảo mà bước đi, dựa vào vách tường trong ngõ, mò mẫm trong bóng tối mà đi về phía trước.
Không ai biết cậu ta đi đâu hết.
Mà Trâu Dược Hoa lại chỉ nghĩ đối phương mà vì cáu kỉnh nên mới quay về nhà nghỉ.
Lại không ngờ rằng, trận khắc khẩu này chính là lần khắc khẩu cuối cùng của cha con bọn họ, cũng là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.
Chuyến đi tới Thâm Thị này vậy mà lại trở thành lần từ biệt cuối cùng giữa bọn họ.
*
Đối với chuyện phát sinh ở ngoài, Khương Thư Lan không hề hay biết gì hết.
Cô từ sáng sớm đã xuất hiện ở sở giao dịch.
Chợt nghe thấy có người bàn tán với nhau: “Nghe nói gì chưa? Hôm qua hình như có hai người ra khỏi quầy giao dịch bị cướp đó.”
“Hình như là cướp tập thể đó, đối phương không để lại chút dấu vết gì hết, cũng chỉ khổ hai người bị hại kia thôi.”
“Không biết hai người bị hại kia thế nào? Có còn sống không?”
“Không biết, nhưng hai người bị cướp kia vừa nhìn là biết từ bên ngoài tới rồi? Mỗi năm Thâm Thị chúng ta đều có chuyện này, cũng là do bọn họ không may.”
“Tôi thấy bảo toàn được mạng sống là tốt lắm rồi, tiền có bảo vệ được hay không thì cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.”
“Tôi thì thấy nếu tới Thâm Thị mà mang theo tiền thì nên cẩn thận một chút, tránh bị cướp mất.”
Khương Thư Lan nghe xong hết thảy thì thở dài, cũng không biết là ai không may bị cướp như vậy.
Nhưng không có liên quan gì đến cô là được rồi.
Sáng sớm trước khi bắt đầu giao dịch, cô đã tìm đến giao dịch viên hôm qua của mình là Tiểu Cầm: “Khi bắt đầu giao dịch thì ngoài mười vạn tệ Thâm Vạn Khoa kia, còn lại đều bán hết cho tôi, không để lại chút gì hết.”
Tiểu Cầm sửng sốt, có chút há hốc mồm: “Bán hết luôn sao?”
Từ trước đến giờ cô ấy chưa từng thấy người mua nào kỳ quái như vậy hết.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, rót một cốc cà phê, nhẹ giọng nói: “Bán hết đi.”
“Bán hết số cổ phiếu mà hôm qua tôi đã dùng tờ cổ phiếu kia để mua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận