Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1506:

Nhưng giây tiếp theo đối phương liền biết không phải là lãnh đạo bị giả mạo bởi vì thanh âm uy nghiêm của đối phương lại truyền tới: “Vào đi.”
May quá, đây mới là lãnh đạo mà bọn họ biết.
Vừa rồi chắc là do cách mở cửa của anh ta không đúng rồi.
Bên kia, ở khách sạn, Khương Thư Lan sau khi cúp điện thoại đi rồi thì hoàn toàn yên tâm, Bốn Mắt sao, là binh lính một tay Chu Trung Phong rèn luyện lên, năng lực tuyệt đối không thể coi thường.
Vừa nghỉ ngơi đã tới buổi chiều.
Bốn Mắt một đường xa xôi mà chạy tới, đi tới khách sạn để kiểm tra, hơn nữa Chu Trung Phong đã đặt trước phòng cho cậu ấy rồi.
Lúc này Bốn Mắt mới có thể thuận lợi mà tiến vào.
Chỉ là khi đi đến hành lang tầng năm thì lại nhìn thấy vệ sĩ của Lí Húc Dương.
Ánh mắt của vệ sĩ Lí Húc Dương lập tức hiện lên tia cảnh giác.
Bốn Mắt lập tức thu hồi ánh mắt, gõ cửa phòng của Khương Thư Lan ngay trước mặt mấy vệ sĩ kia.
Rất nhanh, cửa đã bị mở ra.
Bốn Mắt nhìn thấy người quen của mình ngày trước, là người chị mà cậu ấy vẫn luôn tôn kính, không khỏi kích động nói: “Chị.”
Từ sau khi cậu ấy xuất ngũ thì chưa từng gặp lại đội trưởng Chu cùng với chị Thư Lan, trong mắt của cậu ấy cùng với Hầu Tử, dù Chu Trung Phong có được thăng chức cao đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn luôn là đội trưởng Chu của bọn họ.
Là đội trưởng Chu có thể che chở hoàn toàn cho bọn họ.
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua vệ sĩ đang cảnh giác của nhà họ Lí, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bốn Mắt, người vẫn như vậy.
Chỉ là người mới chỉ mười mấy tuổi năm đó như cậu ấy hiện tại đầu cũng đã có tóc bạc rồi.
Cô không khỏi cảm thán: “Già rồi, chúng ta đều già hết rồi.”
Bốn Mắt xoa đầu, vẫn hàm hậu giống như lúc trước: “Không có già, chỉ có em già thôi, chị vẫn luôn như vậy.”
Vẫn giống hệt như năm đó khi bọn họ đi đón cô.
Khương Thư Lan không khỏi nở nụ cười, chỉ cảm thấy chuyện hơn hai mươi năm trước vẫn như đang ở trước mắt vậy.
“Vào uống chén trà nhé?”
“Không được, đội trưởng Chu sắp xếp cho em ở cạnh phòng chị, chị, nếu như có chuyện gì chỉ cần gõ tường là em sẽ lập tức qua.”
Lời này không chỉ là nói với Khương Thư Lan mà còn là nói với mấy vệ sĩ cùng với những kẻ đang có ý định theo dõi xung quanh.
Khương Thư Lan cũng không ngạc nhiên, cô gật đầu: “Hiện tại không cần đi ra ngoài, em cứ nghỉ ngơi đi, đi một đường dài như vậy rồi mà.”
Đợi cả hai bên đều đóng cửa rồi, vệ sĩ của nhà họ Lí liền đi tới phòng của Lí Húc Dương mà dặn dò: “Thiếu gia, phu nhân Khương ở phòng bên cạnh, chúng ta vẫn nên là không cần động vào thì hơn.”
Người vừa gặp kia tỏa ra sát khí toàn thân, như thể có thể hoàn toàn hạ gục được hơn mười người bọn họ.
Lí Húc Dương sửng sốt: “Là cái tên nông thôn kia sao?”
Vừa rồi anh ta cũng nghe được động tĩnh ở bên cạnh, còn thấy được người đàn ông kia, là người cũng gần bốn mươi rồi, khuôn mặt đầy vẻ nông thôn.
Vệ sĩ toát đầy mồ hôi nói: “Thiếu gia, đối phương không phải là người ở nông thôn, vừa nhìn đã biết là người từng xuất ngũ trong quân đội, nhưng đã phải đổ máu rất nhiều.”
Chỉ có người trong nghề như bọn họ mới nhìn ra được mà thôi.
Nghe được lời này, Lí Húc Dương nhất thời đầy hứng thú: “Vậy thì không phải là anh ta rất lợi hại sao? Có đánh thắng được các cậu không?”
Lúc này tất cả mọi người đều im lặng, vấn đề này không dễ trả lời cho lắm.
Lí Húc Dương lập tức thay đổi câu hỏi: “Một mình cậu ta có thể đánh được mấy người?”
Vệ sĩ giơ ba ngón tay lên.
“Chắc là khoảng ba người.”
Hạn mức cao nhất thì anh ta không biết.
Lí Húc Dương nghe vậy thì cảm thán: “Tôi biết ngay mà, phụ nữ có tiền thì có bao giờ chủ quan được.”
Đối phương có thể gọi một vệ sĩ đủ sức khiến cho một đám vệ sĩ của anh ta phải sợ hãi.
Bên kia, Khương Thư Lan không hề biết Bốn Mắt vừa đến đã khiến cho vệ sĩ của nhà họ Lí phải trở nên cảnh giác như vậy.
Hơn nữa còn cho cô một cái danh là không dễ chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận