Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 151:

Người phụ nữ buôn người kia thực sự muốn phát điên lên rồi, cô ta không ngờ Khương Thư Lan ngay cả việc này cũng chú ý ra được.
“Mau nói cho hết, đồng lõa với cô có mấy người, ở những đâu?”
Nhân viên tàu nghiến giọng hỏi cô ta.
Người phụ nữ buôn người cười một tiếng, phụt một ngụm nước miếng về phía nhân viên tàu: “Nằm mơ đi!” Thanh âm vô cùng mơ hồ không rõ ràng.
Cô ta sẽ không bán đứng đồng loại đâu.
Một khi bán đứng đồng loại, cô ta khó mà sống yên ổn được.
Đối phương không chịu hợp tác.
Nhân viên tàu cảm thấy rất bối rối, còn một tiếng nữa là tàu sẽ dừng.
Nếu người phụ nữ này thời gian dài không xuất hiện, đương nhiên đã làm những đồng lõa khác cả kinh rồi.
Chu Trung Phong cũng hơi nhíu mày: “Hay là kiểm tra từng người bế đứa nhỏ từ toa xe số một đi!”
Nhân viên lắc đầu: “Mấy kẻ buôn người vô cùng tinh ranh, một khi bắt đầu kiểm tra, bọn họ sẽ lập tức trốn đi ngay.”
Trốn đi như vậy sẽ khiến xe vô cùng rối loạn, chưa đến nhà ga kế tiếp, bọn họ cũng có khả năng nhảy khỏi xe rồi.
Chu Trung Phong và nhân viên tàu cứ vậy mà lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Khương Thư Lan đột nhiên nói: “Tôi biết đồng lõa của cô ta!”
Lời này thốt ra, người phụ nữ buôn người cũng sửng sốt theo, nhưng sau đó lại mỉa mai mà cười.
Không có chuyện đó đâu, cô ta vừa mới đi qua hai toa xe mà thôi, có bại lộ nhiều nhất cũng chỉ có người đàn ông mà Khương Thư Lan vừa hỏi có phải chồng cô ta hay không mà thôi.
Những người khác căn bản chưa để Khương Thư Lan gặp qua, Khương Thư Lan sao có thể biết mà nói được chứ.
Thực ra, Khương Thư Lan đã rất do dự xem có nên nói hay không, không nói thì cô có thể bảo toàn được bản thân, sẽ không có ai nghi ngờ cô hết.
Nhưng khả năng sẽ không cứu được những đứa trẻ khác trên xe nữa.
Bởi vì, trên đầu người phụ nữ buôn người kia lại hiện lên khu bình luận.
[Tôi trở về rồi đây, cố ý đi thăm dò xem trên xe lửa có bao nhiêu kẻ buôn người, lần điều tra này cũng quá ghê gớm rồi.]
[Hả, người cùng tò mò à, mau nói đi!]
[Toa xe thứ nhất ghế số bảy có người đàn ông ôm một đứa nhỏ, thùng xe thứ ba có hàng ghế số bốn, một cặp vợ chồng bế một đứa nhỏ, toa xe thứ bảy hàng ghế thứ mười hai, một bà lão bế một đứa nhỏ, toa xe số chín hàng ghế thứ tám, một người phụ nữ trung niên bế một đứa nhỏ.]
[Những đứa nhỏ hầu hết sau đó đều bị bán đi, đứa nhỏ mà Thư Lan cứu là đứa lớn nhất, cũng chính là người thảm nhất.
Ông nội đứa nhỏ này là sư trưởng, cha mẹ cũng rất tài giỏi, bọn buôn người vì cố ý muốn tránh né nhà này mà muốn từ phía Nam lừa bán đứa nhỏ đến đông tỉnh, nhưng người ở phía đông tỉnh kia lại lật lọng không muốn mua nữa, bọn họ bí quá hóa liều, đem đứa nhỏ bán đến quảng tỉnh.
Chỉ là tính tình đứa nhỏ này ương bướng không chịu nghe lời, bị chuyển qua đến mấy nhà, sau đó thực sự không thể quản giáo được nữa, bị bán vào tay một kẻ đầu sỏ tồi tệ nhất, vừa đến đã bị tên đầu sỏ đánh gãy chân, mang đến đầu đường xin cơm, sự ương bướng của đứa nhỏ sau nhiều lần bị đánh đập cuối cùng cũng hao mòn dần, cuối cùng biến thành một kẻ suốt đời chỉ biết ăn xin để kiếm sống.
Mà người nhà cậu bé sau khi đi tìm mấy chục năm, ông nội cứ vậy mang theo tiếc thương mà qua đời, cha mẹ vốn đang mặn nồng cũng ly hôn, người mẹ không tái giá cũng không sinh con nữa, mà đi khắp mọi nơi tìm cậu bé, chỉ là vận khí bà ấy không tốt nên không tìm được con mình, cuối cùng biến thành một người phụ nữ điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận