Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1513:

Không, em có biết ba chiếc đồng hồ mình vừa kiếm được đáng giá bao nhiêu tiền không, sở dĩ chị muốn em phải nhận lấy mấy chiếc đồng hồ này là còn có hàm ý khác nữa, em có biết chị muốn mua lại Hằng Nhuận Điền Sản không?”
Bốn Mắt khẽ gật đầu.
“Sau này chị sẽ phải dùng rất nhiều tiền để gầy dựng lại Hằng Nhuận Điền Sản....”
Cô đưa ba chiếc đồng hồ qua: “Mà ba chiếc đồng hồ này chính là tiền vốn của em, chị thay em tính qua, ba chiếc đồng hồ này mà qua bán ở thị trường hàng đã sử dụng thì ít nhất cũng phải được mười vạn tệ, đủ cho em mua được hai căn phòng làm mặt tiền cửa hàng ở Hằng Nhuận Điền Sản, đi nơi khác mua thì mua đứt hai căn phòng cũng không phải vấn đề.”
“Em có nhà ở Thâm Thị, an cư rồi sau đó đón mẹ tới, dù là tình hình chữa trị, hay là điều kiện sống, sao có thể tốt bằng nhà mình được?”
Có thể nói từ khi Bốn Mắt tới đây, Khương Thư Lan ngay lập tức phát sầu về tương lai của cậu ấy.
Cho đối phương tiền, dựa vào tính cách ngay thẳng của đối phương thì Bốn Mắt chắc chắn sẽ không nhận.
Ngược lại chuyện Lí Húc Dương lần này giống như một cơ hội vậy.
Bởi vì năm bao gạo mà khom lưng, Khương Thư Lan cảm thấy không có gì đáng hổ thẹn hết, dựa vào tay nghề của chính mình mà kiếm được tiền lại càng không đáng để tự ti.
Đã có cơ hội này, tội gì mà không nắm lấy?
Nghe xong những lời này của Khương Thư Lan, Bốn Mắt im lặng một hồi lâu, cậu ấy cúi đầu xuống, sau một lúc lâu, hốc mắt mới hồng lên mà nói: “Chị, cảm ơn chị.”
Có thể vì cậu ấy mà suy nghĩ như vậy cũng chỉ có chị với đội trưởng mà thôi.
Người thân của cậu ấy không có ai như vậy hết, bọn họ chỉ thầm muốn phí xuất ngũ trên người cậu ấy sau đó đá cậu ấy đi chỗ khác.
Đến cả anh em ruột cũng là như vậy.
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, đều là em trai của chị, người một nhà không nói giống như hai nhà.”
Cứ như vậy Khương Thư Lan hoàn toàn an bài được chuyện của Bốn Mắt.
Bốn Mắt cũng biết đối phương ra giá rất cao vậy nên lúc huấn luyện cho mấy vệ sĩ của nhà họ Lí, cậu ấy cũng vô cùng chuyên tâm.
Đến cả Lí Húc Dương ở đó xem cũng nhịn không được mà cảm thán: “Ba chiếc đồng hồ kia cũng có giá trị thật đó.”
Không chừng còn có thể cứu được một mạng của anh ta.
Cuộc mua bán này đúng là lãi thật.
Thực ra trong mắt của cả hai bên, bọn họ đều coi là mình lãi, Bốn Mắt cũng như vậy, mỗi ngày chỉ cần dành ra hai tiếng, hơn nữa cũng chỉ cần như vậy trong khoảng nửa tháng là có thể kiếm được mười vạn tệ, trên đời này làm gì còn cách kiếm tiền nào dễ hơn như vậy nữa đâu.
Vì vậy dưới tình huống như thế này, cả hai bên đều thầm cảm tạ đối phương.
Đảo mắt ba ngày đã nhoáng cái mà qua đi.
Cát Hồng Sơn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, từ Hằng Nhuận Điền Sản mà tìm đến khách sạn, tìm Khương Thư Lan: “Thư Lan, ba ngày này cô không cho tôi tin tức gì, tôi sắp sốt ruột muốn chết rồi.”
Quả thực là rất sốt ruột, ba ngày, đã ba ngày rồi, tóc ông ta cũng bạc đi một nửa rồi.
Những người khi quá sốt ruột chuyện gì cũng có thể làm được.
Khương Thư Lan không nhanh không chậm mà rót cho ông ta một ly trà, cười nói: “Cát tổng mà không tới tìm tôi thì tôi cũng tới tìm anh rồi.”
Nghe được lời này, ánh mắt Cát Hồng Sơn sáng lên: “Cô....”
“Đúng vậy, tôi cũng định mua Hằng Nhuận Điền Sản, nhưng mà tôi muốn biết là giá quy định của anh là bao nhiêu?”
“Cát tổng, đã tới bước này rồi, chúng ta cứ nói thẳng ra đi, không cần vòng vo nữa, nếu như trong phạm vi hợp lý, tôi có thể mua được thì chắc chắn tôi sẽ mua luôn.”
Lời này đại biểu cho việc Cát Hồng Sơn có hy vọng rồi.
Ông ta lập tức buông chén xuống, thậm chí cả nước trà cũng chưa cần uống.
“Tám trăm năm mươi vạn, bao gồm nhà ở đã xây xong cùng với cả công ty Hằng Nhuận Điền Sản, còn có một bãi đất trống lớn ở đằng sau, máy kéo, máy xúc, xi măng, cát đá, thép trộn bùn đất, tất cả những thứ đó đều là của cô hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận