Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1514:

Tám trăm năm mươi vạn.
Đến cả Khương Thư Lan cũng nhịn không được mà hít sâu một hơi, bởi vì dù cô có bán hết cổ phiếu thì cũng khó khăn lắm mới lời được sáu trăm vạn mà thôi.
Tám trăm năm mươi vạn này, còn nhiều hơn hai trăm so với tưởng tượng của cô, huống hồ, không thể coi thường được, sau này khi cô đầu tư cho nơi đó sẽ còn cần phải bỏ rất nhiều tiền nữa.
Nếu không sẽ giống như Cát Hồng Sơn vậy, gần như đi vào con đường phá sản.
“Đắt quá.”
Khương Thư Lan nhíu mày, nói thẳng: “Tám trăm năm mươi vạn tệ, Cát tổng, anh đi ra ngoài hỏi một chút xem có ai nguyện ý mua một tòa nhà sắp sập với giá cao như vậy không?”
Bọn họ đều hiểu điều này rất rõ ràng, thậm chí Cát Hồng Sơn còn hiểu rõ hơn cả Khương Thư Lan.
Hiện tại Hằng Nhuận Điền Sản giống như khoai lang làm phỏng tay người khác vậy.
Vì bị mang tiếng có nước bị ô nhiễm nên danh tiếng không còn chút nào nữa, khiến cho bọn họ không có cách nào bán đi nổi một phòng.
Người nào nhận lấy thì người đó lỗ vốn.
Nếu không phải vì Khương Thư Lan biết vị trí của Hằng Nhuận Điền Sản sau mấy chục năm sẽ là trung tâm phát triển, bán rất được giá thì Khương Thư Lan cũng sẽ chẳng để ý đến chuyện mua bán này.
Cát Hồng Sơn biết bản thân ra giá hơi cao, ông ta trầm mặc một lát: “Thư Lan, tôi không lừa cô đâu, tôi cũng không muốn ra giá như vậy, nhưng bản thân tôi cũng phải đầu tư vào Hằng Nhuận Điền Sản gấp mấy lần giá bán đi rồi.”
Mua đất ở Thâm Thị cũng không dễ dàng gì, trước đó ông ta nhờ cậy không ít người, gây dựng lên không ít mối quan hệ, cũng tặng không ít lễ vật, lúc đó mới mua nổi một khối đất Hằng Nhuận Điền Sản.
“Chỉ là trong quá trình làm ăn đã bị lỗ vốn khôn ít, nếu không tôi cũng không bán với giá đến tám trăm vạn như vậy.”
“Thư Lan, chúng ta đều biết số đất mà Hằng Nhuận Điền Sản chiếm dường như đang là tòa chung cư lớn nhất của cả Thâm Thị rồi kia mà.”
Nhưng mà cũng chẳng làm ăn gì được nữa.
Đúng là bởi vì quá lớn nên mới khiến ông ta suy sụp như vậy, hiện tại có đến bốn mươi hai căn hộ, người ta phải bán đến một căn hai ngàn, còn bọn họ chỉ có thể phá giá đến còn một phần ba mức giá như vậy.
Điều này có nghĩa là Khương Thư Lan sau khi tiếp nhận vùng đất này rồi có thể xây lên được một tòa trăm tầng, thậm chí còn có thể nhiều hơn nữa.
Tất cả đều là tiền hết.
Khương Thư Lan biết rõ điều này, nhưng người làm ăn sẽ không vì thương hại mà buông lỏng bản thân được.
“Tôi muốn một giá khác.”
“Tám trăm vạn, không hơn không kém.”
Ra giá này là ông ta cũng đã lỗ hai trăm vạn rồi, bây giờ như vậy nữa chỉ có thể khiến ông ta lỗ được ít thôi, nếu không làm vậy, số phòng kia vẫn ở trong tay thì ông ta sẽ còn lỗ nặng hơn nữa.
Khương Thư Lan: “Không thể thấp hơn được sao?”
“Không được đâu, tôi bán như vậy đã lỗ lắm rồi.”
Lỗ vốn thì chưa đến mức, dựa theo tình hình hiện tại thì ai mua lại Hằng Nhuận Điền Sản mới là người lỗ vốn.
Khương Thư Lan không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Cho tôi thời gian để suy nghĩ rồi tôi sẽ cho anh câu trả lời.”
Nụ cười của Cát Hồng Sơn có chút chua xót, nhưng dưới tình thế bức người như vậy, ông ta vẫn phải gật đầu:”Thư Lan, mong cô sẽ mau chóng đưa ra câu trả lời cho tôi.”
Khương Thư Lan gật đầu, lúc tiễn ông ta đi, vừa vặn gặp được Lí Húc Dương cũng vừa đi ra từ trong phòng.
Lí Húc Dương lúc nhìn thấy Cát Hồng Sơn thì có chút kinh ngạc, Cát Hồng Sơn thì lại càng kích động hơn, thân là người ở Hương Cảng, không nói thì ông ta cũng biết được gia thế nhà họ Lí, mà Lí Húc Dương là con cháu nhà họ Lí, sinh ra có không biết bao nhiêu là nhung lụa.
“Thiếu gia Lí.” Cát Hồng Sơn hô một tiếng.
Lí Húc Dương tránh ông ta đi như tránh bệnh dịch: “Tránh xa tôi ra một chút, cái thứ xui xẻo này sẽ lây nhiễm cho tôi mất.”
“Mau đi đi, tôi chắc chắn sẽ không mua Hằng Nhuận Điền Sản đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận