Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1519:

Khương Thư Lan nháy mắt cũng không phải đối: “Cho tôi nửa tiếng, tôi cần xác nhận xem là thật hay giả.”
Rất nhanh, Bốn Mắt đã quay trở lại gật đầu với Khương Thư Lan.
Cậu ấy mượn người của Lí Húc Dương mà tra được tin tức, hiện tại ở Thâm Thị quả thực là đang có người muốn chôn cùng Cát Hồng Sơn và Hằng Nhuận Điền Sản.
Khó trách đối phương lại gấp rút như vậy.
Sau khi xác nhận không còn vấn đề gì nữa, Khương Thư Lan nhận lấy bút, ký hợp đồng, điều này cũng có ý nghĩa là cô đã hoàn toàn mua được Hằng Nhuận Điền Sản.
Trở thành bà chủ của Hằng Nhuận Điền Sản.
Mà lúc này Cát Hồng Sơn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như thể vừa trút được gánh nặng: “Thư Lan, chúc cô may mắn.”
Khương Thư Lan bắt tay với đối phương rồi nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi.
Mà Cát Hồng Sơn sau khi rời khỏi đó không quay về Hằng Nhuận Điền Sản mà đi tới một con ngõ nhỏ, nhìn thấy không có ai thì mới chui vào căn nhà bên trong con ngõ đó.
Rất nhanh, liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn, người đàn ông kia dù đã qua tuổi bốn mươi, đuôi mắt cũng đã có nếp nhăn, nhưng vẫn không giấu được vẻ tuấn mỹ, chỉ là khuôn mặt vì bệnh tật mà tái nhạt đi mấy phần.
Cát Hồng Sơn sau khi nhìn thấy đối phương, ánh mắt lập tức hiện lên một tia sợ hãi, lập tức cúi đầu: “Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi.”
“Không tồi.”
Người đàn ông kia vỗ vỗ tay, sau đó, một đứa trẻ liền đi ra, đứa trẻ khoảng chừng bảy tám tuổi, linh hoạt mà gọi một tiếng cha.
Sau đó, cười nói khanh khách với người đàn ông kia: “Chú, chú nói không sai chút nào, chú có phép thuật có thể biến ra được cha của cháu.”
Lời này khiến cho sắc mặt của Cát Hồng Sơn lập tức thay đổi, hô lên với bé trai kia: “Tiểu Tam, quay về thôi.”
Tiểu Tam có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao cha lại phản ứng kịch liệt với mình như vậy, cậu bé móp miệng lại, nhưng Cát Hồng Sơn không hề để ý, kéo đứa con về phía mình.
Sau đó ôm cậu bé vào lòng như thể bảo bối vậy.
Sợ bảo bối này sẽ bị cướp đi mất.
Người đàn ông thấy một màn này thì mặt không đổi sắc, hắn ta di chuỗi hạt trong tay, ngữ khí bình thản mà nói: “Dọa anh mất rồi, tôi nói rồi, tôi chỉ đón con anh tới đây chơi một chút thôi.”
Ngữ khí đầy sự nhẹ nhàng bâng quơ, càng khiến cho Cát Hồng Sơn cảm thấy e ngại.
Con của ông ta vốn đang ở Hương Cảng, có thể mang con của ông ta từ Hương Cảng tới Thâm Thị này hoàn toàn không phải chuyện đơn giản.
Thấy người như Cát Hồng Sơn lúc này lại trở nên nhát gan như vậy, người đàn ông càng cảm thấy vô vị.
Hắn ta đẩy chuỗi hạt, không chút để ý mà nói: “Được rồi, chỉ cần anh giữ kín bí mật, tôi cam đoàn chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra lần thứ hai với con anh.”
Đây vừa là đồng ý, cũng vừa là uy hiếp.
Âm thầm uy hiếp.
Nghe được lời này, Cát Hồng Sơn không những không yên tâm mà còn sợ hãi hơn.
Bởi vì đối phương vốn không phải người tốt lành gì.
Nhưng Cát Hồng Sơn đương nhiên sẽ không nói như vậy, ông ta chỉ cảm kích mà nói: “Cảm ơn cậu vì đã không làm tổn thương cậu bé.”
Người đàn ông nhẹ nhàng nở nụ cười, lập tức ho nhẹ một tiếng, khăn tay dính đầy máu, khuôn mặt vẫn không đối sắc, chỉ là chuỗi hạt trong tay bắt đầu chuyển động nhanh hơn: “Tôi nói rồi, tôi là người tốt.”
Khóe miệng Cát Hồng Sơn giật giật, ông ta chưa từng gặp qua người đàn ông nào hung ác như vậy.
Thậm chí còn đáng sợ hơn cả xã hội đen ở Hương Cảng bọn họ.
Ông ta chuẩn bị đi rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Tại sao anh trả tiền hộ mà không để cho cô ấy biết?”
Thậm chí còn che giấu gắt gao không cho đối phương biết gì hết.
Người đàn ông kia không trả lời ông ta, chỉ là bình tĩnh mà nhìn qua, con ngươi thâm thúy giống như có thể hút hết sinh khí của người khác.
Cát Hồng Sơn chỉ càm thấy cái liếc mắt này khiến tóc gáy ông ta phải dựng hết lên, ông ta lập tức bế đứa con lên rồi xin lỗi: “Xin lỗi tôi lắm miệng.”
Sau đó không đợi đối phương trả lời mà rời khỏi đó ngay lập tức.
Người đàn ông kia nhìn Thâm Thị không dính chút bụi nào, nhịn không được mà cảm thán: “Thật tốt.”
Sau đó là một trận ho khan kịch liệt, khuôn mặt tái nhợt mang theo chút ửng hồng bất thường, như thể đang làu bàu gì đó: “Tại sao à? Vì tôi là một kẻ đáng chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận