Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1546:

Nếu đã làm bất động sản Vạn Như, ngay từ đầu cô đã không có ý định chỉ làm một tiểu khu Vịnh Tiền, việc cô phải làm là làm nên một thương hiệu, giống như lúc trước cô đưa ra ý tưởng vậy, cô đã đề nghị mở một chuỗi nhà hàng lẩu và chuỗi cửa hàng quần áo vậy.
Đây là những thương hiệu được thực hiện từ những bước đầu tiên.
Tiêu Ái Dân không hiểu ý nghĩa của việc mà Khương Thư Lan làm như vậy, nhưng nghe bà chủ nói như thế, cơ hồ đây là những việc mà mỗi nhân viên đều nên làm. Sau đó liền nhanh chóng rút lui đi ra ngoài.
Thủ đô, ký túc xá Đại học Thanh Hoa.
"Chu Khiếu An, bưu kiện của cậu." Người đưa thư ở tầng dưới đi xe đạp và nói vọng vào tòa nhà ký túc xá.
An An nghe được động tĩnh, lập tức dừng động tác trong tay, đi xuống ký túc xá, An An đã hai mươi mốt tuổi, vóc dáng cao ráo, khí chất tốt, nhất là đôi mắt của cậu ấy, cực kỳ đoan chính, hơn nữa màu da hơi trắng, một bộ dạng ôn nhuận như ngọc.
Tựa như thiếu niên nhẹ nhàng từ trong sách bước ra.
Cậu ấy nhận chuyển phát nhanh, nói lời cảm ơn với người đưa bưu kiện.
Bạn cùng phòng ở ký túc xá bên cạnh, chơi bóng rổ xong, nhất thời tò mò nói: "Khiếu An, nhà cậu lại gửi đồ gì cho cậu à."
Chu Khiếu An ngày thường ở trường rất khiêm tốn, nhưng bạn cùng phòng ở cùng một chỗ lại rất hoạt bát, cảm thấy gia cảnh đối phương nhất định không tệ.
Bởi vì một thân khí chất bình thản ôn nhuận, xử sự không sợ hãi, đây là bắt chước không được.
Mặt mày Chu Khiếu An ôn nhuận, nói: "Tớ cũng không biết nữa."
Chủ đề này đã trôi qua như thế này.
Chỉ là có người khác vẫn còn tò mò: “Vậy không bằng mở ra cho mọi người xem một chút."
Mở miệng là một Phú Nhị Đại, được coi là có gia thế tốt, vừa bước vào đã được rất nhiều người chú ý, nhưng chỉ cần có Chu Khiếu An ở đây, là cậu ấy sẽ cướp đi tất cả sự chú ý của cậu ta.
Cho nên cậu ta có chút khó chịu, người trẻ tuổi mà, đều là tuổi thanh niên háo thắng.
Chu Khiếu An cũng không có ý định cho mọi người xem, nhưng lại bị cậu ta cướp trên tay, trong lúc né tránh lại bị bạn của cậu ta là Lộ Ca cũng tới hỗ trợ một tay, thêm người càng thêm loạn, cho nên đồ đạc bị rơi trên mặt đất, thuận tay bị người ta nhặt lên và xé nó ra.
Liền thấy bên trong là một chiếc đồng hồ. Cậu ta liền nói: "Chỉ là một chiếc đồng hồ thôi mà, Khiếu An, sao cậu lại không dám cho người khác xem cơ chứ."
Sắc mặt Chu Khiếu An trầm xuống, nhưng cái người đang gây khó chịu cho cậu ấy cũng không dễ chọc vào.
Người khác không biết giá trị của chiếc đồng hồ này, nhưng cậu ta lại biết rất rõ, đây là đồng hồ của thương hiệu Vacheron Constantin, có khi bán cả cái nhà cũng không mua nổi chiếc đồng hồ này.
Sở dĩ cậu ta được gọi là phú nhị đại, là bởi vì trong nhà có khối tài sản lên đến mấy trăm ngàn, ở thời đại này, gia đình có khối tài sản như vậy là đã được xem là hàng đầu trong giới nhà giàu rồi.
Nhưng mà, tuy nhà của Chu Khiếu An gửi tới chỉ có một chiếc đồng hồ, nhưng cũng đã hơn sáu con số.
Chu Khiếu An cầm lấy chiếc đồng hồ Vacheron Constantin, ngữ khí nhàn nhạt: “Đây là đồ cá nhân của tôi, cho nên tôi có quyền không cho người khác xem là điều tất nhiên. Còn nữa, đây là lần đầu tiên, không có lần sau đâu." Nói xong, cậu ấy trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Những người còn lại hai mắt nhìn nhau.
"Không phải chứ, Lộ Ca, sao cậu không nói lời nào thế, cậu không thấy hành động xấc xược của cậu ta sao?"
Phú nhị đại tên là Lộ Ca, sắc mặt tái xanh xong chuyên qua trắng, qua một lúc lâu mới gầm nhẹ một câu: "Câm miệng lại."
“Cậu có biết đó là đồng hồ gì không? Là đồng hồ của Vacheron Constantin đây, bán toàn bộ chúng ta cũng không mua nổi đâu."
"Cậu còn muốn kêu cậu ta lại nữa sao, Chu Khiếu An mà tới đây, bắt chúng ta bồi thường thì cậu có đền nổi không."
Trong bọn họ ai có thể có khả năng bồi thường cho cậu ta được chứ, lời này vừa nói ra, mọi người liền nhắm mắt cho qua, trong nhóm bọn họ, Lộ Ca đã được xem như rất có tiền rồi, thế nhưng ngay cả cậu ấy cũng nói mua không nổi thì bọn họ đâu dám làm quá lên nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận