Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1555:

Giờ khắc này, bất kể là Khương Bình An, hay là Khương Thư Lan đều dời ánh mắt đi chỗ khác. Lí Húc Dương thấy vậy liền bước đến chuyển đề tài, sai người kéo Trâu Dương đi: "Được rồi, để em sai người đưa mọi người trở về.”
"Đúng rồi, chị Khương, chị muốn mua nhà ở Hương Cảng ư, em đã sắp xếp cho chị ba căn rồi đấu, nếu chị không chê, thì bỏ chút thời gian đi qua xem một chút nhé. Về phần đất đai, chị cứ lên kế hoạch chọn một mảnh đất mà chị thấy thích hợp, đến lúc đó em bảo lãnh cho chị, chị cứ lấy danh nghĩa bất động sản Vạn Như mà tiến hành đấu thầu.”
Cuộc trò chuyện giữa họ tuy rằng Trâu Dương nghe không rõ. Nhưng cậu ta biết, đó là thế giới mà cậu ta có dùng cả đời này cũng không thể nào bước vào được.
Dì Thư Lan! viptruyenfull.com - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Người phụ nữ đã từng bị cả gia đình họ ghét bỏ. Thế nhưng bây giờ đã đạt được những thành tựu mà cậu ta có sống hai kiếp cũng không đạt được. Mà Khương Bình An cũng vậy.
Thậm chí, ngay cả Chu Khiếu An người mà họ nghĩ sẽ không bao giờ nghĩ được sinh ra, bây giờ cũng có những thành tích cho riêng mình.
Có lẽ, nếu như cậu ta không được sống thêm một lần nữa thì sẽ không có một hồi ức ác mộng như vậy.
Trâu Dương chậm rãi buông tha dục vọng đứng lên, cậu ta để mặc cho nước biển nhấn chìm mình.
Cậu ta cảm thấy cả đời này của mình thật thất bại, cậu ta không thi vào được đại học, cũng không cứu được em gái, từ đầu đến cuối cậu ta chỉ là một tên phế vật. Không bằng, cứ như vậy chết đi cho xong, như vậy tất cả đều sẽ được giải thoát. Trâu Dương thật sự đã chết, chết trong nước biển lạnh lẽo...
Tòa án thành phố Bình Hương, thẩm phán nghiêm túc, đang tuyên bố tội ác của Trâu Dược Hoa.
"Bị cáo Trâu Dược Hoa, tự ý trộm cắp thép của nhà máy cán thép ở thị trấn Bình Hương, số tiền lên tới mười lăm nghìn nhân dân tệ, sau khi xét xử, bị phạt hai mươi năm tù."
Khi bản án này được tuyên, cả khuôn mặt Trâu Dược Hoa như chết lặng, còng tay trên tay anh ta lạnh như băng, đứng ở nơi đó, anh ta không rõ vì sao mình lại rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.
Dưới bàn xử án, Kiều Lệ Na đến cùng với Kiều Chí, nghe kết quả tuyên án, cô khóc đến mức không thở nổi.
“Dược Hoa, Dược Hoa....”
Cô ta không ngừng hô tên anh ta, cô ta cũng không rõ, rõ ràng kiếp trước là Trâu Dược Hoa là một người giàu có, đời này vì sao lại biến thành một tên tội phạm cơ chứ.
Từng tiếng khóc lóc khiến Trâu Dược Hoa chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt của anh ta cũng dần dần tập trung lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Hướng về phía Kiều Lệ Na mà hét lên: “Hãy đi tìm Trâu Dương và Trâu Mỹ!” Anh ta lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, đáng tiếc Kiều Lệ Na chỉ im lặng để gặm nhấm nỗi buồn của mình. Một chữ cũng không nghe lọt tai, đây mới là điều đáng buồn nhất.
Phiên tòa kết thúc.
Rõ ràng chỉ mới hơn mười giờ sáng, ánh mặt trời vừa lúc lên cao. Nhưng Kiều Lệ Na lại cảm thấy cả người lạnh như băng, cô ta cảm thấy dường như cả bầu trời của mình đều sụp đổ.
Bên ngoài tòa án.
Giang Mẫn Vân cầm một điếu thuốc, phun mấy ngụm khói, sau khi Kiều Lệ Na đi ra, cô ta cũng không quay đầu lại mà chỉ hỏi: "Tòa án phán quyết sao rồi? Bao nhiêu lâu?"
Kiều Lệ Na chết lặng nói: “Hai mươi năm.”
Giang Mẫn Vân nghe nói như vậy, tàn thuốc trong tay đã cháy đến ngón trỏ, nhiệt độ nóng bỏng tay, nhưng cô lại giống như không nhận ra chút nào. Hai nữ nhân tranh đấu cả nửa đời người, vào giờ khắc này đều trầm mặc theo.
Cho đến khi họ nghe thấy một cuộc phỏng vấn trên TV.
"Khương Thư Lan, Khương phu nhân, làm sao cô có thể làm cho bất động sản Hằng Nhuận biến thành công ty bất động sản Vạn Như phát triển lớn mạnh như bây giờ được thế? Xin hỏi, cô có bí quyết gì không ạ? Mặt khác, Khương tổng, nghe nói ngài đang định đấu thầu đất ở Thâm Quyến, Dương Thành, Thượng Thành, Thủ đô, Hương Cảng, xin hỏi cô dự định đem bất động sản Vạn Như quảng bá ra cả nước sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận