Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 165:

Nhưng khi đó Giang Mẫn Vân sao có thể nghe vào những lời này được?
Cô ta nóng lòng muốn quay về thành phố, nghĩ tới những ngày tốt liền chỉ tay vào Cao Thủy Sinh mắng anh là kẻ vô dụng phế vật, khiến cô ta phải ở lại nông thôn.
Cao Thủy Sinh đều nhẫn nhịn hết, vì muốn để cô ta vui một chút liền tranh thủ đi kiếm thêm tiền, đi tới làm công ở công trình thủy điện ở thành phố bên cạnh.
Mùa đông lạnh lẽo vẫn phải ngâm mình trong nước, đầu tiên là bị nhiễm lạnh, sau đó bị máy bơm nước vỡ làm gãy chân, không thể làm gì được nữa.
Sau ngày đó những ngày khổ sở của Giang Mẫn Vân mới coi như là chính thức xảy đến.
Cao Thủy Sinh không còn khả năng lao động nữa, cô ta đành phải gánh vác gánh nặng cơm áo gạo tiền mà sống qua ngày.
Cha mẹ chồng thì luôn chỉ trích cô ta, nói cô ta là kẻ làm tan tác gia đình bọn họ, con cái ngày nào cũng làm ầm ĩ.
Nhưng mỗi năm ở nhà chăm con đã quen hưởng thụ rồi, công việc ở đại đội lại nặng nhọc, cô ta lo liệu làm việc không khỏi mệt nhọc.
Hơn nữa mấy đứa con ngày nào cũng đến văn phòng tìm cô ta, mặt lại rất dày, gây không ít chuyện cho đại đội.
Không bao lâu sau, cô ta liền được đại đội khéo léo cho nghỉ việc.
Rơi vào đường cùng, cuối cùng cô ta chỉ có thể trồng trọt mà nuôi con.
Cứ như vậy mười mấy năm, vất vả lắm mới đợi cho con mình lớn lên được, kết quả vì giáo dục không tốt mà đều trở thành những kẻ du côn lêu lổng.
Cuộc sống gian khổ sau đó của Giang Mẫn Vân lại vô tình bắt gặp được cuộc phỏng vấn ở trên ti vi.
Là phỏng vấn mỗi thành viên trong gia đình của Khương Thư Lan, Khương Thư Lan được sống trong biệt thự xa hoa, hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn mang vẻ mặt trắng sáng như ngọc, rõ ràng được sống những ngày tháng vô cùng tốt.
Cô không những trở thành vợ của thủ phủ, còn nuôi lớn hai người con tài giỏi, có thể nói chính là có được một cuộc sống vô cùng hoàn hảo.
Giang Mẫn Vân cứ vậy mà ôm ngưỡng mộ mà thanh tỉnh.
Vì vậy việc đầu tiên mà Giang Mẫn Vân làm sau khi tỉnh dậy chính là thay đổi đối tượng xem mắt của Khương Thư Lan.
Những điều sau đó đều vô cùng thuận lợi, mãi đến khi bị người nhà họ Trâu cho một cái tát, cô ta mới bắt đầu hoang mang, có chút do dự liệu có nên gả cho Trâu Dược Hoa hay không.
Nhưng sự xuất hiện của Cao Thủy Sinh khiến cho Giang Mẫn Vân hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ta nhất định phải gả cho Trâu Dược Hoa.
Cô ta không muốn sống lại những ngày cực khổ trước kia nữa, không có lấy một ngày nào có hy vọng.
Giang Mẫn Vân sau khi thanh tỉnh rồi nhanh chóng đứng cách xa đối phương ra, lạnh lùng nghiêm mặt: “Đồng chí Cao, anh đem gà rừng về đi, tôi không cần.”
Lời này khiến Cao Thủy Sinh không khỏi quẫn bách, mặt anh ấy bắt đầu nóng ran, xoay người chạy đi, chạy được nửa đường rồi, liền khàn khàn để lại một câu.
“Dù không bị bệnh thì bồi bổ cơ thể cũng rất tốt.”
Dứt lời, anh ấy lập tức chạy đi ra ngoài như bị ai đuổi.
Cao Thủy Sinh chạy đi quá mau, lập tức chạm mặt với Trâu Dược Hoa vừa đi đến cửa.
Trâu Dược Hoa ăn mặc rất diện, trên người là một chiếc áo bông có mũ, chiếc quần lao động ngay ngắn, dưới nách kẹp một bao công văn màu đen.
Diện mạo hiên ngang như vậy vừa thấy chính là lãnh đạo lớn trong thành phố.
Cao Thủy Sinh nhéo nhéo áo bông ngắn tay kia của mình, khuôn mặt cứng ngắc như thể bị nhiễm một tầng bụi vậy.
Anh ấy tự ti mà cúi đầu, nhanh chóng nói câu xin lỗi rồi rời khỏi đó.
Trâu Dược Hoa bị cơ thể to lớn của Cao Thủy Sinh đụng phải khiến cho có chút lảo đảo, anh ta thấy kỳ quái nên hỏi Tưởng Lệ Hồng: “Vị đồng chí kia là ai vậy ạ?”
Sao lại vội vã chạy ra từ nhà họ Giang như thế?
Tưởng Lệ Hồng hàm hồ trả lời: “Chỉ là người được sở thanh niên tri thức phái đến thăm nom Mẫn Vân nhà chúng ta thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận