Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 167:

Anh ta nói tiếp: “Giang Mẫn Vân, chỉ cần em đáp ứng việc kết hôn cùng với anh, hết thảy mọi thứ đều sẽ thuộc về em hết.”
“Vậy nên em cho anh đáp án đi có được không?!!”
Hô hấp của Giang Mẫn Vân ngày càng trở nên gấp gáp.
Trâu Dược Hoa dường như đã mở ra được điểm yếu tận sâu trong đáy lòng cô ta, cô ta thay đổi đối tượng xem mắt của Khương Thư Lan, không phải chính là vì ngày hôm nay sao?
Nhưng những chuyện đã xảy ra trước đó.
Giang Mẫn Vân đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt hàm hậu đầy vẻ cam chịu của Cao Thủy Sinh.
Người đàn ông đó trước giờ luôn đặt con tim lên đầu, càng không để cho mẹ chồng tát cô ta bao giờ.
Nhưng mà... Chuyện này đối với Giang Mẫn Vân mà nói thì không cần thiết.
Thứ cô ta cần chính là giàu sang phú quý sau này của Trâu Dược Hoa, cần hai đứa con tài giỏi làm rạng danh, chứ không cần một kẻ nhu nhược nghèo khổ mãi không ngóc đầu dậy được như Cao Thủy Sinh.
Giang Mẫn Vân hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Trâu Dược Hoa, tôi với anh có thể kết hôn với nhau, nhưng mà...”
“Tôi có điều kiện!”
Lời nói ra vô cùng vững chắc và kiên định.
Trâu Dược Hoa hơi nhíu mày, anh ta cảm thấy điều kiện mình đưa ra lúc trước đã rất hậu hĩnh rồi.
Giang Mẫn Vân còn đòi điều kiện gì nữa?
“Nếu như anh không đáp ứng được điều kiện của tôi thì tôi sẽ không kết hôn với anh đâu.”
Thái độ kiên quyết của cô ta khiến Trâu Dược Hoa không khỏi nhượng bộ một bước: “Em nói trước đi, chỉ cần không phải quá mức khó thực hiện, anh đều sẽ đáp ứng.”
“Tôi muốn có một công việc.” Giang Mẫn Vân thấp giọng nói: “Sau khi tôi lấy anh rồi, không thể nào cứ ở nhà nuôi con chăm mẹ chồng được, tôi muốn có một công việc, một công việc có thể kiếm ra tiền.”
Đời trước, điều mà cô ta hối hận nhất, một là gả cho Cao Thủy Sinh, hai là vì con cái mà mất việc.
Rõ ràng là sinh viên giỏi của đại học Yến Kinh, chỉ vì có con mà bị mất việc, cuối cùng phải xuống đất trồng trọt.
Yêu cầu của Giang Mẫn Vân khiến Trâu Dược Hoa theo bản năng mà nhíu mày: “Anh cưới em về không phải là để chăm sóc cho con cái, hầu hạ người lớn sao, nếu em đi làm rồi, trẻ con trong nhà biết phải làm sao đây?”
“Nhưng không phải Trâu Dược Hoa anh nói muốn hợp tác với tôi để có một sự nghiệp còn huy hoàng hơn đời trước sao, nếu như anh bắt tôi phải ở nhà chăm sóc con cái, tôi biết hợp tác với anh kiểu gì? Chăm con cho anh ai mà chẳng làm được, anh lấy một người thất học người đó cũng làm được, vậy còn tới tìm tôi để làm gì?”
“Anh tìm đến tôi không phải vì danh tiếng sinh viên giỏi của đại học Yến Kinh cùng với thân phận là người thủ đô sao?”
Không thể không nói những lời này đã chạm trúng tim đen của Trâu Dược Hoa.
Anh ta cưới một người có lý lịch tốt như vậy, cũng không thể chỉ để chăm con hầu mẹ cho anh ta được.
Anh ta lấy đại một người phụ nữ nào đó cũng có thể làm được những việc này.
Trâu Dược Hoa suy nghĩ trong chốc lát: “Thế này đi, anh sẽ nhường trước một bước, cho em tới làm nhân viên kiểm người ở nhà máy cán thép, nhưng sau khi em đi làm về, em phải chăm con cung phụng người lớn, như vậy có được không?”
Điều này khiến Giang Mẫn Vân theo bản năng mà nhíu mày: “Anh thì sao?”
“Anh đương nhiên phải ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp rồi!”
Đây là chuyện đương nhiên.
Giang Mẫn Vân nhớ lại đời trước khi bắt đầu mang thai, mọi việc đều do Cao Thủy Sinh làm hết, con cái sinh chưa được bao lâu, đến cái tã quần cũng do anh ấy thay.
Đối lập hoàn toàn với Trâu Dược Hoa.
Giang Mẫn Vân trong nháy mắt liền ném suy nghĩ trong đầu đi, tương lai Trâu Dược Hoa là thủ phủ, là đại phú hào, người như vậy có suy nghĩ ra ngoài gây dựng sự nghiệp là bình thường.
Còn Cao Thủy Sinh chỉ là một kẻ nhà quê nghèo kiết xác, ngoài chăm sóc vợ con ra thì có thể làm được gì nữa đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận