Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 174:

Lãnh đạo buông bút: “Được rồi, tôi sẽ nói đến chuyện chính luôn, cục cảnh sát Dương thành của tôi sớm đã treo thưởng cho những ai bắt được bọn buôn người rồi, lần này vì cháu bắt được một kẻ buôn lậu, mà xóa sạch được cả một đội nhóm buôn lậu, tôi thay mặt toàn thể cán sự lớn nhỏ trong cục cảnh sát cảm ơn cháu!”
Sau đó ông ấy lấy ra từ trong ngăn kéo một phong bì đưa cho Khương Thư Lan: “Tóm được lũ buôn người như thế nào tôi cũng đã nói rồi, dựa vào việc bắt được sáu kẻ buôn người trên xe lửa, cục cảnh sát có treo thưởng bắt được một người sẽ được thưởng một trăm đồng, như vậy tổng cộng cháu được sáu trăm đồng.”
Khương Thư Lan có chút do dự, vẫn chưa đưa tay ra nhận lấy phần thưởng.
“Nhận lấy đi, trong đây còn có một phần công lao của đồng chí Chu nữa, cậu ấy tuy là quân nhân có trách nhiệm bảo vệ người dân, nhưng tôi cũng không thể không bận tâm gì đến quân nhân được, vậy nên những gì cậu ấy đáng được nhận thì sẽ được nhận, cậu ấy không chịu nhận thì người làm vợ như cháu hãy nhận thay cậu ấy đi!”
Nếu đã nói đến đây rồi, Khương Thư Lan còn không chịu nhận nữa thì không được hay cho lắm.
Nhận lấy phong bì rồi không trực tiếp xem xét mà nói cảm ơn ngay với đối phương.
“Là tôi, là tất cả cha mẹ có con bị bắt cóc trong lần này phải cảm ơn cô mới đúng!”
Khương Thư Lan ngữ khí đầy chân thành nói: “Đây là điều mà tôi nên làm ạ.”
Đồng chí này có ý thức giác ngộ cao, lãnh đạo nhịn không được mà khen ngợi trong lòng.
Sau khi kết thúc, ông ấy lập tức gọi một cuộc điện thoại đến thủ đô: “Ông lão, tôi thấy cháu dâu ông bộ dạng rất xinh đẹp, còn rất được việc, hơn nữa tư tưởng giác ngộ cũng rất cao, Tiểu Chu nhà ông lần này không lấy sai người đâu!”
Người ở đầu dây bên kia liền cười lên ha ha, vô cùng đắc ý.
Khương Thư Lan thực sự không ngờ, chân trước vừa mới bước ra khỏi văn phòng của cục trưởng cục cảnh sát, sau lưng tin tức về cô đã được truyền đến tận thủ đô rồi.
Nhận được phong bì dày như vậy, trong lòng không khỏi vui sướng.
Lúc quay lại văn phòng mà Chu Trung Phong đang ở bên trong, nửa người Chu Trung Phong đang dựa vào ghế, cúi đầu ngủ gà ngủ gật, đôi chân dài không biết đặt ở đâu.
Bộ dạng của anh trông vô cùng đẹp, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, đôi mắt dài dài hàng mí đen mượt, rõ ràng là đang rất mệt.
Khương Thư Lan theo bản năng đi chậm lại, hướng về phía hai đứa nhỏ chuẩn bị gọi dậy mà thở dài một hơi.
Dù động tác rất nhẹ nhàng, dù Chu Trung Phong đang ngủ vẫn bị làm cho tỉnh: “Về rồi sao?”
Khương Thư Lan ừm một tiếng, giơ phong thư lên: “Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút ở trên đảo đi.”
Chu Trung Phong đứng dậy, dùng sức mà xoa mặt: “Không được, chúng ta phải đi tiếp thôi, xem có thể ngồi trên chuyển phà đầu tiên của buổi chiều không!”
Dừng một lúc, bấy giờ mới nhìn đến phong bì Khương Thư Lan đang cầm trên tay: “Nhận tiền thưởng rồi sao?”
Khương Thư Lan gật đầu, ngữ khí đầy niềm vui sướng: “Sáu trăm đồng đó!”
Còn nhiều hơn cả tiền hồi môn của cô nữa.
Nhìn bộ dạng mê tiền kia, Chu Trung Phong họ nhẹ một tiếng: “Ừm, cho em cầm hết đó.”
Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười.
Anh cũng không ở lại cục cảnh sát Dương thành lâu, đợi đến lúc trước khi đi, nữ cảnh sát vừa rồi tặng mấy bát bún cho Khương Thư Lan nhịn không được mà đi tới tiễn Khương Thư Lan: “Đồng chí Khương, gọi tôi là Tề Chí Phương, khi nào cô tới Dương thành, nhớ đi tìm tôi đó!”
“Tôi biết rồi!” Khương Thư Lan cũng đáp lại: “Đồng chí Tề, nếu như cô tới hải đảo, cũng nhớ phải đi tìm tôi đó!”
Hai người cứ vậy mà hẹn ước với nhau.
Chu Trung Phong có chút kinh ngạc, anh mới đi làm việc có một lúc, Khương Thư Lan vậy mà đã kết giao được với người ta rồi sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận