Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 178:

Chỉ cảm thấy một chuyến đi cũng thật gian nan, cả người đều ỉu xìu, còn tưởng chỉ cần ngồi chuyến này thôi là đã tới được đảo rồi.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh mà vừa rồi đã đưa cho Khương Thư Lan ít quả hạnh liền nhìn thoáng qua: “Em gái, đây là lần đầu đi thuyền đúng không?”
Cô nhìn thấy rất lạ mắt, hơn nữa còn rất xinh đẹp không giống với người ở hải đảo.
Khương Thư Lan hơi run sợ một chút: “Đúng vậy, chị ạ.”
“Vậy thì đúng rồi, đường đi xa như vậy, đi tàu hết chuyến này đến chuyến khác, dần dần cũng thành quen, nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng sớm mai bắt một chuyến nữa là tới rồi.”
Chị gái kia xách theo cái rổ, lưng đeo một bao đồ: “Em xem, mẹ chồng chị mắc bệnh, một mình chị từ quê phải quay về đảo đây, còn đi một mình nữa cho nên cảm thấy khá nhanh.”
Khương Thư Lan: “Chị lợi hại thật đó.”
“Em đừng có nghĩ là chị khoác lác, thời chồng chị còn là bộ đội, một mình chị phải chăm sóc đến tận sáu đứa con, còn phải hầu hạ cung phụng cha mẹ chồng, chút chuyện này thì có là gì chứ?”
“Chồng em cũng là quân nhân đúng không?”
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Chu Trung Phong, rồi gật đầu: “Đúng vậy, là quân nhân trên đảo.”
“Vậy thì tốt quá, em gái cứ gọi chị là Vương Thủy Hương, sáng mai lúc đi, chúng ta sẽ đi cùng với nhau, đến đảo rồi thì đi tìm chị, chồng chị là Lý Kiến Thiết, anh ấy là doanh trưởng của nhị doanh.”
Khương Thư Lan gật đầu: “Cảm ơn chị, nếu như không gặp được chị, em thực sự không biết phải làm thế nào mới khá hơn nữa.”
Lời hay ý đẹp này nịnh khiến cho Vương Thủy Hương mở to cả mắt: “Ôi, em gái, nói chuyện với em cũng dễ nghe thật đó.”
Mãi đến khi hai bên tách ra, Chu Trung Phong còn cố ý nhìn qua Khương Thư Lan: “Cũng biết nói chuyện nhỉ?”
Sau một hồi nói chuyện với nhau, Vương Thủy Hương còn đem hết chuyện mười phương tám hướng ra để nói với Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan: “Chị Thủy Hương quả thực là người rất nhiệt tình.”
Chỗ bọn họ qua đêm là một ngôi nhà ngói, giường là giường bằng trúc.
Khương Thư Lan lần đầu thấy ngạc nhiên đến vậy, lúc ngủ quay người lại giường lập tức kêu lên kẽo ca kẽo kẹt, cô cảm thấy không quen.
Hai đứa nhỏ thì liên tục làm ầm ĩ mà lăn qua lăn lại ở trên giường.
Đến cả đứa nhỏ hướng nội như Tiểu Thiết Đản cũng nhịn không được mà sờ đông sờ tây khắp mọi nơi.
Đối với những người đã quen nằm trên giường lò đất ở vùng lạnh, giường trúc này sao có thể không khiến bọn họ ngạc nhiên được?
Gian phòng mà bọn họ ngủ, chỉ có hai chiếc giường trúc, rửa mặt đi ngủ muộn lại thành ra phiền toái.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong sau khi kết hôn được vài ngày đều tách nhau ra mà ngủ riêng, đến tận bây giờ vẫn chưa động phòng.
Lần ngủ chung giường này vậy mà chính là lần đầu tiên.
Khương Thư Lan sau khi rửa mặt xong, từng giọt nước chảy xuống, mặt mày sạch sẽ xán lạn, ngượng ngùng mà đứng ở đầu giường, thực sự có chút khó xử.
Hai đứa nhỏ trên giường lại không làm khó xử chút nào, vỗ vỗ giường làm ầm ĩ: “Cô, dì xinh đẹp, mau, qua ngủ với cháu này!”
Còn chưa đợi Khương Thư Lan khó xử xong, hai đứa nhỏ đã sắp xếp xong vị trí cho cô.
Khương Thư Lan nghe xong tiếng nước bên ngoài, liền nằm ngang vào giữa, hai đứa nhỏ liền tranh giành với nhau, bọn chúng đều muốn Khương Thư Lan nằm bên cạnh mình, đến cuối cùng mỗi người đành phải nhường một bước.
Tiểu Thiết Đản ngủ bên trái Khương Thư Lan, Lôi Vân Bảo ngủ bên phải Khương Thư Lan.
Thật là hoàn hảo.
Đợi đến khi Chu Trung Phong rửa mặt xong đi vào thấy cảnh tượng này không nhịn được mà thở dài một hơi.
Anh không thể không lo lắng về hai đứa nhỏ này được, cả hai bọn chúng đều muốn tranh vợ với anh.
Đợi đến hải đảo rồi, anh sẽ dạy dỗ lại hai đứa nhỏ này cho tốt.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau.
Cán sự chiêu đãi bọn họ đến bắt đầu gõ cửa: “Chuẩn bị đi chuẩn bị đi, năm giờ có chuyến rồi, đừng có mà ngủ quên hết đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận