Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 179:

Nếu bỏ qua chuyến này sẽ phải đợi đến sáu giờ mới có chuyến.
Khương Thư Lan mở to mắt, nhìn xung quanh một hồi, lúc này mới có chút tỉnh táo mà nhận ra được mình đang ở đâu.
Cô theo bản năng mà sờ soạng xung quanh, hai đứa nhỏ đều đang ngủ rất say sưa, lúc này mới để ý thấy Chu Trung Phong ngủ bên ngoài cùng sớm đã không thấy đâu nữa rồi.
Đang lúc Khương Thư Lan tìm người, cửa bên ngoài lập tức được đẩy ra: “Tỉnh rồi sao?”
Là Chu Trung Phong, dáng người anh cao lớn, đưa lưng về phía mặt trời đang ló dạng, ngũ quan anh tuấn, mặt mày thâm thúy.
Trong tay anh bưng hai bát cháo, còn có một đĩa cá biển: “Anh vừa mới tới căn tin để lấy đồ ăn, ăn xong chúng ta sẽ đi luôn!”
Khương Thư Lam ừm một tiếng, đối với người say sóng như cô thì được ăn một bát cháo chính là thoải mái nhất, món cá kia ăn cũng rất vào miệng, vậy mà cô lại ăn hết sạch luôn phần ăn của mình.
Hai đứa nhỏ cũng không kém là bao.
Đợi ăn sáng xong rồi, liền mang theo hành lý rời khỏi đó luôn.
Vừa ra khỏi nhà nghỉ liền gặp Vương Thủy Hương vừa hẹn hôm qua, chị ấy cầm một chiếc giỏ, lưng đeo hành lý đứng ngoài cửa đợi: “Em gái, chị biết là em chưa đi mà, vậy nên vừa vặn đứng đợi em ở đây luôn.”
Trong giọng nói không khỏi mang theo mấy phần linh hoạt.
Khương Thư Lan nhịn không được mà nói: “Chị Vương, chị tính toán chính xác thật đó!”
Dứt lời, bọn họ lên thuyền luôn, thuyền này chỉ là thuyền nhỏ, chứ không phải thuyền lớn xuất phát từ Dương thành.
Khương Thư Lan nhìn đầy nghi hoặc, Chu Trung Phong ở bên cạnh thuận miệng nói: “Cũng sắp đến được đảo rồi, người trên đảo cũng có hạn, vậy nên chỉ cần chiếc thuyền nhỏ là đủ.”
Dừng một chút, Chu Trung Phong hướng mắt lên ngắm nhìn về phía hải đảo, ánh mắt anh lập tức sáng rực lên: “Đợi sau khi về hải đảo, một ngày nào đó, thuyền nhỏ này sẽ được đổi thành thuyền lớn.”
Nơi hải đảo hẻo lánh này, một ngày nào đó sẽ biến thành thế giới rộng lớn như bên ngoài, biến thành một mảnh đất đầy phồn hoa.
Bọn họ ở nơi đây đổ không biết bao nhiêu mồ hôi, chung quy là để đến một ngày nào đó sẽ khiến nơi đây trở nên hoàn mỹ.
Chỉ là... Có lẽ anh sẽ không nhìn thấy được ngày đó, chỉ mong rằng con anh, rồi cháu anh sẽ có cơ hội được trải nghiệm những ngày tháng đó ở trên hải đảo kia.
[Đột nhiên muốn khóc.]
[Tôi cũng vậy.]
[Nhất định! Nhất định sẽ như vậy. Cuối cùng hải đảo sẽ biến thành hải đảo của tất cả mọi người, tất cả! Thậm chí là tất cả mọi người trên thế giới đều có thể vì hải đảo mà tự hào.]
[Đúng vậy, chưa nói đến về sau, mà kể cả hiện tại, hộ khẩu ở hải đảo rất khó kiếm, nhà ở hải đảo cũng rất khó mua, người đang hưởng đến cuối sẽ cảm thấy may mắn, chung quy thì đây chính là sự thật.]
[Haiz, biết là sự thật rồi, chỉ là quá trình này thực sự rất gian khổ.
Quen với sự phồn hoa của hải đảo, giao thông thuận tiện, hàng không đường thủy đường bộ ba loại phương tiện cứ tuỳ cơ mà lừa chọn, nhanh thì một giờ, muộn thì ba giờ là tới được rồi, tôi thực sự không ngờ thập niên bảy mươi này đường đi tới hải đảo lại gian khổ đến như vậy.]
[Tôi cũng thấy vậy, quen với việc đi xa là ngồi máy bay rồi, mấy tiếng là có thể đi từ Đông Bắc tới hải đảo, nhìn mấy người Thư Thư...]
[Thư Thư đều phải đi hơn ba ngày rồi, chắc là khoảng bảy mươi hai tiếng hả? Bây giờ vẫn còn chưa tới được.]
[Có gì nói nấy thôi, không phải là khoe khoang, chúng ta được thuận tiện như bây giờ, chính là có những người như Chu Chu đó, hy sinh thanh xuân của mình để đơn độc mà làm bạn với hải đảo, dùng nhiệt huyết để tưới tiêu cho hải đảo hoang vắng, dùng mấy chục năm cuộc đời mình để cho đi mà không cần báo đáp lại, như vậy mới có được chúng ta của ngày hôm nay.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận