Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 184:

Đợi sau khi xử lý xong việc qua điện thoại rồi, sư trưởng Lôi lập tức đi ra ngoài cửa để trông ngóng.
Chưa được bao lâu, từ xa đã truyền đến tiếng xình xịch của xe jeep, khiến cho mặt đất cũng phải rung lắc theo.
Sư trưởng Lôi liền xà chát tay, chuẩn bị ngênh đón người tới.
Xe jeep dừng lại, cửa xe vừa mở ra, Lôi Vân Bảo liền vọt ra như đạn pháo: “Ông nội!”
Âm thanh gọi ông nội lanh lảnh này, cực kỳ giống như đứa trẻ nhỏ xíu gọi ông nội, đầy ắp sự ỷ lại.
“Ôi, cháu trai của ông nội.”
Sư trưởng Lôi ôm Lôi Vân Bảo vào trong lòng, trực tiếp nhấc qua đầu, con trai con dâu đang cố gắng đi ra ngoài làm việc, đứa nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy, tuy rằng còn có cả cảnh vệ bên cạnh, nhưng nói một tay sư trưởng Lôi nuôi đứa trẻ lớn lên cũng không phải nói quá.
“Gầy đi không ít rồi.”
Vừa bế lên có thể cảm nhận được, đứa nhỏ này nhẹ đi rất nhiều.
Sư trưởng Lôi ôm ấp đủ rồi, lúc này mới thả cậu bé xuống.
Kéo Lôi Vân Bảo đi đến trước mặt mấy người Khương Thư Lan, hướng về phía Khương Thư Lan và Chu Trung Phong, nghiêm túc mà cúi đầu: “Tôi thay mặt đứa nhỏ này cảm ơn hai người.”
Nếu không có bọn họ, cả đời này có thể ông ấy cũng không được gặp cháu mình nữa.
Khương Thư Lan vội nghiêng người, nắm lấy tay Tiểu Thiết Đản di chuyển sang bên cạnh.
Chu Trung Phong tay nhanh mắt lẹ giúp sư trưởng đứng thẳng dậy: “Ngài như vậy là đang khiến vợ chồng cháu khó xử đó ạ.”
“Được được được, vậy tôi sẽ không như vậy nữa.”
Sư trưởng Lôi nhìn về phía Khương Thư Lan: “Cháu là đồng chí Khương đúng không?” Trong mắt ông ấy hiện lên một tia kinh diễm, đúng là một cô gái rất ưa nhìn.
Khương Thư Lan gật đầu: “Là cháu.”
“Tốt tốt tốt, là phụ nữ nhưng không thua không kém gì đàn ông, Trung Phong cưới được người vợ rất tốt đó!” Giọng của sư trưởng Lôi đầy hiển hách, chỉ là lúc nhìn đến Tiểu Thiết Đản, ông ấy lập tức có hơi ngạc nhiên: “Đứa nhỏ này là?”
Nhìn hai người này còn rất giống nhau, giống ở chỗ đều rất ưa nhìn.
Chỉ là, chưa từng nghe nói vợ Chung Phong đã có con rồi?
Khương Thư Lan giải thích: “Đây là cháu trai của cháu ạ.” Cô dừng một lúc, cái tên nhũ danh Tiểu Thiết Đản kia ra đến miệng lại bị nuốt vào, thấp giọng nói: “Tên là Khương Bình An ạ, Bình An chào ông nội Lôi đi.”
Tiểu Thiết Đản cũng nghe lời Khương Thư Lan, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng chào một câu: “Cháu chào ông nội Lôi.”
“Ngoan lắm!”
Lôi Vân Bảo ở bên cạnh có chút mất kiên nhẫn, cậu bé không thích khách sáo như vậy.
Trực tiếp cầm lấy tay Tiểu Thiết Đản hướng vào trong phòng mà chạy, nói: “Ông nội, ông có phiền không, đây là anh em cháu, anh em ruột của cháu!”
“Cháu còn mặc quần áo của anh ấy rồi đó!”
Dứt lời, liền kéo Tiểu Thiết Đản chạy đi không thấy người đâu nữa.
Sư trưởng Lôi tươi cười nói: “Đứa nhỏ này thật là!”
Tính tình của Lôi Vân Bảo có chút giống với ông ấy, khá táo bạo lại còn hấp tấp và nóng nảy, không thể trầm tính được, nếu không sẽ rất sốt ruột.
Khương Thư Lan nói tiếp: “Tiểu Bảo cũng rất ngoan ạ.”
Nếu không phải như vậy, Lôi Vân Bảo cũng không đợi được đến lúc bọn họ gặp cậu bé, rồi cứu được cậu bé về.
Đứa nhỏ nhà mình đương nhiên rất ngoan rồi, lời này của Khương Thư Lan quả thực chạm được đến tâm khảm của sư trưởng Lôi.
“Đi đi đi, mau vào trong đi thôi, tôi đã kêu đồng chí Ngô làm rất nhiều món đặc biệt ở hải đảo này đó, còn có món thịt heo hầm miến của người ở Đông tỉnh cháu đó, mau vào nếm thử chút xem hương vị thế nào.”
Vì để chiêu đãi vợ chồng Chu Trung Phong mà sư trưởng Lôi đã dùng hết phiếu đồ ăn cùng với phiếu thịt của tháng này luôn.
Về phần đồng chí Ngô, là được tổ chức cử tới, là bảo mẫu phụ trách cuộc sống thường ngày của sư trưởng Lôi, đây vẫn là cách gọi mới, trực tiếp gọi là đồng chí vẫn phù hợp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận